nữa, thì rõ ràng sự dứt khoát đáng được tưởng thưởng. Ý tôi là, ai giỏi
người nấy phải được khen. Brett đã trả lời được tình thế khó xử của Hamlet
thẳng thắn như đánh dấu vào ô trống vậy.
Tồn tại
Không tồn tại
Tôi biết bài giảng đạo này là chiến thuật hù dọa xưa như trái đất, nó đã sống
sót nguyên vẹn qua nhiều thời đại trong khi những tục lệ như dùng đỉa hút
máu khi người ta bị sổ mũi từ lâu đã bị bài xích là cổ hủ. Nếu có Chúa, tôi
không tin ông ta lại là người cứng rắn đến vậy. Tình thật, tôi hình dung
cảnh ông ta chào đón những người đàn ông đàn bà đã tự kết liễu cuộc đời
họ như một cảnh sát trưởng cảm thấy bất ngờ khi một tên tội phạm đến đầu
thú. “Con!” ông ta có thể nói thế, không quá giận dữ mà chỉ thoáng thất
vọng vì mất dịp lập công hoặc cảm giác hài lòng khi bắt được tội phạm.
Quan tài được hạ xuống, và tiếng những nắm đất cứng chạm vào nắp áo
quan khiến nó nghe như rỗng tuếch. Brett rất gầy. Tôi từng nói với nó rằng
chẳng ai ghét người gầy. Giờ thì tôi nghĩ, không một ai, trừ lũ sâu bọ háu
đói.
Thời gian trôi qua. Mặt trời như viên thuốc hình thoi tan chảy trong lúc lướt
ngang bầu trời. Tôi nhìn thầy White suốt buổi. Trông ông nổi bật như được
tô điểm bằng ánh sáng huỳnh quang màu vàng. Ông đang chịu đựng sự bẽ
bàng cùng cực trước công chúng: vì bỏ bê hoặc sơ sót trong lúc làm cha mà
ông đã mất đứa con trai, một việc rõ ràng như ông đã đặt nó lên nóc xe rồi
lái đi mà quên đưa nó xuống.
Sau buổi lễ, thầy hiệu trưởng Silver bước đến và đặt một tay lên vai thầy
White. Ông co rúm lại và né người khỏi bàn tay ấy. Khi thầy White bỏ đi,
tôi nghĩ: Ôi, Brett, bố cậu đi rồi đấy, ông ấy đi để gói ghém những chiếc áo
trống quần rỗng của cậu đấy.
Tôi đã thực sự nghĩ như thế.