MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 443

chuyện với cô ấy. Tớ đang nhìn cô ấy trong lúc viết thư này. Tớ đang nhìn
chằm chằm vào cô ấy! Cô ấy đang đọc sách. Cô ấy lúc nào cũng đắm đuối
đọc sách, đến nỗi chẳng thèm nhìn lên, ngay cả khi tớ ngồi đây và cởi đồ cô
ấy trong tưởng tượng.

Bây giờ tớ đã cởi xuống đến quần lót của cô ấy! Thật dễ phát điên khi cô ấy
cứ tiếp tục đọc sách như thế, đọc dưới ánh mặt trời. Khỏa thân hoàn toàn.
Trong ánh mặt trời.

Làm ơn tặng cành hoa này cho cô ấy và bảo cô ấy rằng tớ đã yêu cô ấy, và
sẽ yêu cô ấy, mãi mãi.

Bạn của cậu,

Brett

Tôi gấp lá thư lại và nhét nó dưới đáy một hộc tủ. Sau đó tôi quay lại mộ
của Brett và đặt cành hoa hồng xuống rồi để nó ở đó. Tại sao tôi không tặng
nó cho cô gái mà Brett yêu? Tại sao tôi không thực hiện ước nguyện cuối
cùng cho người đã chết? Vì một lẽ, tôi chưa bao giờ khoái ý tưởng chạy
đông chạy tây làm cái này cái nọ cho một người chết. Thứ hai là, tôi cảm
thấy thật tàn nhẫn vô lý khi lôi kéo cô gái tội nghiệp này vào một vụ tự tử,
cô gái thậm chí chưa từng biết nó đã sống trên đời. Bất kể cô ấy là ai, tôi
chắc chắn rằng cô ấy đã chịu đựng quá đủ, không cần phải gánh thêm tội lỗi
về cái chết của một kẻ mà cô ấy không thể phân biệt được giữa một đám
đông hai người.

Ngày hôm sau tôi đi lên đồi đất cao phía trên trường học - mảnh đất khô cằn
bằng phẳng, không cây cối, nơi những đứa học sinh cuối cấp thường la cà
với vẻ hợm hĩnh. Bọn chúng là thế. Bọn chúng chẳng coi học sinh các cấp
khác ra gì, cứ như học được đến năm cuối có thể sánh ngang với việc sống
sót sau chuyến đi nghĩa vụ thứ ba đến Việt Nam. Tôi đi đến đấy vì tò mò.
Brett đã tự tử trong lúc đang phải lòng một cô gái cao, tóc đỏ. Cô ấy có phải
là nguyên nhân không? Cô ấy là ai? Có phải thực sự nó đã chết, không phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.