MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 494

“Em sẽ nói cho anh biết.”

“Được.”

“Được rồi. Em giữ lại nước mắt của mình bởi vì... em sẽ bắt Brian uống
chúng,” cô ấy nói.

Tôi nghiến răng và nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, những cái cây mùa thu
ủ rũ trông như những cái nhún vai màu nâu vàng. “Cô vẫn còn yêu ông ta!”
tôi hét lên.

“Jasper!” cô ấy gào lên. “Anh hiểu lầm rồi đấy!”

Khoảng hai tuần sau đó, cô ấy chất thêm một sự sỉ nhục nữa lên cái cũ.
Chúng tôi đang ở trong chòi của tôi, làm tình, lần này làm đùng đùng, và
như thể sổ toẹt ra để xác nhận mối nghi ngờ tồi tệ nhất của tôi, ngay giữa
chừng cô ấy gọi to tên ông ta. “Brian!” cô ấy hổn hển rên rỉ.

“Ở đâu?” tôi hỏi, sửng sốt, và bắt đầu nhìn khắp phòng để tìm ông ta.

“Anh đang làm gì đấy?”

Tôi dừng lại khi nhận ra sai lầm ngớ ngẩn của mình. Cô ấy nhìn tôi với ánh
mắt thầm kết hợp giữa sự dịu dàng với nỗi khiếp sợ. Đến ngày nay kí ức về
ánh mắt ấy vẫn ghé thăm tôi như một Nhân chứng Jehovah

[47]

, không mời

mà đến và không biết mệt mỏi.

Cô ấy trần truồng bò ra khỏi giường và pha cho mình một tách trà, nhăn
nhó vì tội lỗi.

“Em xin lỗi,” cô ấy nói, giọng run rẩy.

“Anh nghĩ em không nên nhắm mắt khi làm tình nữa.”

“Ừm.”

“Anh muốn em phải nhìn anh từ đầu đến cuối. Được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.