MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 637

III.

“Chẳng có ai đến đây đón chúng ta,” Eddie nói trong lúc đưa mắt nhìn đám
đông.

Bố, Caroline và tôi nhìn nhau - chúng tôi không biết rằng lẽ ra phải có
người đến đón.

“Đợi ở đây nhé,” Eddie nói. “Tôi sẽ đi gọi điện thoại.”

Tôi nhìn mặt Eddie khi ông ta nói chuyện với người mà tôi cho là Tim
Lung. Ông ta gật đầu lia lịa, gập mình trong một tư thế phục tùng kì lạ và
mang một kiểu cười hối lỗi trên mặt.

Eddie gác máy và gọi tiếp một cuộc nữa. Bố, Caroline và tôi lặng lẽ nhìn
ông ta. Thỉnh thoảng chúng tôi đưa mắt nhìn nhau ngầm nói, “Mọi chuyện
nằm ngoài tầm tay của chúng ta nhưng chúng ta phải làm một việc gì đấy,
và ánh mắt tỏ vẻ hiểu biết này chính là việc đó.” Eddie lại gác máy và nhìn
cái điện thoại chăm chú một lúc. Rồi ông ta đi đến chỗ chúng tôi, xoa tay vẻ
lo lắng.

“Chúng ta phải nghỉ đêm trong khách sạn. Chúng ta sẽ đến chỗ ông Lung
vào ngày mai.”

“Được thôi. Hãy đón một chiếc taxi nào,” bố nói.

“Không - sẽ có người đến chở chúng ta đi.”

Hai mươi phút sau, một người phụ nữ Thái Lan nhỏ bé tiến đến, đôi mắt to
đến nỗi trông như không có mi mắt. Bà ta bước chậm rãi về phía chúng tôi,
run rẩy. Eddie chỉ đứng trời trồng như một con bò cái đang nhai lại thức ăn.
Người đàn bà vòng tay qua người ông ta, và khi họ ôm nhau, từ miệng bà ta
phát ra những tiếng nấc khẽ. Tôi biết lúc đó Eddie bối rối vì ông ta đột
nhiên không còn vẻ láu cá nữa. Họ cứ ôm riết lấy nhau cho đến khi việc đấy
trở nên nhàm chán. Tất cả chúng tôi cảm thấy ngượng nghịu đầy khổ sở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.