MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 277

Mình có từng làm việc không? Tại sao không? & vân vân. Gã đề nghị giúp
đỡ mình bất kể mình cần gì. Tiền hay công việc hay một nơi để ở. Mình
cám ơn gã & nói trời tối rồi.

Anh có phiền lắm không nếu tôi chụp hình anh?

Có đấy.

Ồ, thôi nào. Chỉ là sở thích nhỏ của tôi thôi mà, gã vừa nói vừa mỉm cười.
Mình nhìn quanh phòng để tìm bằng chứng cho câu nói này - một tấm ảnh
chẳng hạn - nhưng những bức tường đều trống trơn & khi gã đi vào căn
phòng kế bên để lấy “đồ nghề” như cách gã gọi chiếc máy ảnh của gã và nó
khiến mình rùng mình vì hễ có ai nói từ đồ nghề là mình lại nhìn thấy
những cái gọng kềm khổng lồ bóng lộn với tiếng rơi tõm xuống của máu
nằm ở mũi kềm.

Tôi nghĩ mình nên đi, mình nói.

Chỉ một tấm ảnh nhỏ thôi. Tôi sẽ làm rất nhanh, gã nói với một nụ cười gắn
chặt như một cánh cửa sổ được sơn lúc đóng lại.

Trong lúc gã lắp máy mình tin rằng gã sẽ yêu cầu mình cởi quần áo. Gã cứ
nói suốt buổi bảo rằng Anh thực sự phải cho tôi biết liệu tôi có thể giúp gì
được cho anh, làm mình tin rằng không chỉ sẽ yêu cầu mình cởi quần áo,
mà gã còn sẽ tự tay lột chúng ra. Gã mở thêm một bóng đèn nữa - một bóng
đèn đơn phát sáng 1.000 tỉ watt & gã chụp ảnh mình lúc đang ngồi trên ghế
& lúc đứng & lúc mặc áo choàng & lúc đi ra khỏi cửa.

Tối mai đến ăn tối nhé, gã nói.

OK, mình hứa cuội & vội vã đi ra ngoài & trên đường về nhà tạt ngang qua
nghĩa trang để nói lời từ biệt cuối cùng với Lionel ở nơi đó mình cố gắng
thành tâm & cảm thấy LÒNG THƯƠNG HẠI NỖI BUỒN SỰ MẤT MÁT
MỘT ĐIỀU GÌ ĐẤY mình hít một hơi thật sâu chẳng có tác dụng gì mình
không thể cảm nhận được BẤT CỨ ĐIỀU GÌ ngoài sự khinh bỉ thuần túy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.