MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 293

Eddie quay lại. Đứng trên đường Rue de Rivoli tự hỏi nếu mình ăn cắp chỉ
một hạt dẻ nướng liệu người bán hàng rong có bận tâm đuổi theo mình để
lấy lại nó hay không thì chợt có cảm giác kì lạ rằng có người đang nói
chuyện với mình không phải bằng ngôn từ mà bằng năng lượng và những
rung cảm. Quay lại thì thấy khuôn mặt châu Á bí xị của gã đang nhìn mình
chăm chú - bọn mình nhìn nhau, không ai nhúc nhích. Sau một lúc lâu gã
khẽ vẫy tay & băng qua đám đông để bắt bàn tay đang đút trong túi của
mình. Gã phải kéo nó ra. Bọn mình nói chuyện thân mật & mình ngạc nhiên
thấy mình mãn nguyện biết bao khi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Sự quen thuộc rất quan trọng đối với một khuôn mặt. Không thích mặt của
Eddie dù nó sạch & rạng ngời như gạch lát phòng tắm trong một khách sạn
sang trọng. Không biết bọn mình đã tìm lại nhau như thế nào - khi mình nói
tạm biệt với ai mình mong sẽ chắc chắn như thế. Bọn mình đi bộ giữa tiết
trời lạnh giá & ánh sáng mùa đông ảm đạm & Eddie bảo với mình gã đang
làm việc ở bến tàu & hỏi mình có nghề ngỗng gì chưa & mình làm sao mà
sống nếu không có nghề ngỗng gì cả? Mình kể với gã mình đã tìm được
một cô gái vì đấy là việc ngoại cảnh duy nhất xảy ra với mình - một vài sự
cố nội tâm đã xảy ra nhưng đấy không phải là việc của gã & vả lại chúng
không thể diễn giải được.

Trông cô ấy thế nào? Gã hỏi.

Mình không giỏi mô tả người khác & cuối cùng nói như một nhân chứng
trong một cuộc lấy lời khai của cảnh sát. Cô ấy cao 1,7m tóc nâu người da
trắng...

Eddie nói muốn gặp cô ta, lại cố tìm cách bò vào cuộc sống của mình. Mình
đánh hơi được gã sẽ đem đến rắc rối, gã quá dễ thương quá ân cần quá tốt
bụng quá thân thiện. Rắc rối. Gã muốn gì đó. Không biết tại sao nhưng
mình đã mời gã đến ăn tối rồi nghĩ Giờ thì mình sẽ không thể nào tống khứ
gã được nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.