việc ấy - điều đó có lý. Chẳng ai đi bộ nhàn nhã đến cái chết của mình. Anh
không bắt Thần chết chờ đợi như thế. Anh không lãng phí thời gian.
Mình mất dấu cô ta & rồi lại nhìn thấy cô ta đang chạy dọc theo bờ sông
Seine. Những ngọn đèn đường phủ lên dòng sông ánh sáng lấp lánh. Con
tàu đang nổ máy bình bịch tiến vào. Phía trên mình thấy gã Alaska đang
nấp sau một bức tường. Hắn cầm một quả lựu đạn trên một tay và xua mình
đi bằng tay kia. Tàu cập cảng & người phe mình buộc nó vào bờ kè. Ba
người Arab vừa chạy xuống vừa nã súng lục & trong tay cầm lựu đạn.
Astrid nhảy lên tàu. Bọn chúng quát cô ta nhưng cô ta phớt lờ bọn chúng &
lũ sát nhân không biết phải làm gì. Chúng không muốn giết một thường
dân, chẳng được thêm đồng nào để làm việc đó.
Cô ta ở trên tàu không chịu đi đâu.
Một người trong bọn nhìn thấy mình. Bắn một phát & mình thụp xuống sau
bức tường đá.
Một tiếng còi hụ.
Đám người bàn tính với nhau trong tiếng la thét khản giọng. Không còn
thời gian để thua cuộc. Bây giờ hoặc không bao giờ. Mình nhìn lên Astrid
& khuôn mặt cô ta nhỏ bé & nhợt nhạt & sẵn sàng đón nhận cái chết. Toàn
khuôn mặt cô ta co rúm lại như thể đinh ninh rằng sự nổ tung của con tàu
chẳng qua chỉ là một tiếng “bốp” lớn.
Astrid! Ra khỏi đấy đi! Mình thét lên.
Cô ta ngước lên & hùng hồn mỉm cười với mình gửi đi thông điệp rằng nỗi
khốn khổ tan nát cõi lòng của cô ta sắp cúi chào lần cuối. Nụ cười ấy mang
một lời từ biệt, không phải là hẹn gặp lại.
Một giây sau con tàu nổ tung với một loạt vụ nổ nhỏ. Hệt như hộp thư góp
ý của Terry. Astrid ở ngay giữa nó, một vụ tự tử độc nhất vô nhị. Những