MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 326

mảnh vỡ của cô ta ở khắp mọi nơi. Trên bờ sông. Trong dòng sông Seine.
Bụi cũng không bắn tung tóe nhiều đến thế.

Mọi người sửng sốt, kích động thực sự khi chứng kiến bi kịch của mình.

***

Mình đi bộ về nhà để Astrid lại trong triệu mảnh nhỏ. Chẳng có ai nhìn
mình. Mình không còn nhìn nổi nữa. Nhưng trên từng gương mặt mình xin
được tha thứ. Mỗi khuôn mặt là một mắt xích trong một sợi xích khuôn
mặt, trong một khuôn mặt bị vỡ tan. Những mối ân hận trỗi dậy & hỏi mình
có muốn giữ chúng không. Khước từ phần lớn chúng nhưng nhận một số
đứa để không trắng tay với mối quan hệ này. KHÔNG BAO GIỜ có thể
tưởng tượng ra rằng việc phản đối chuyện tình của bọn mình lại dẫn đến kết
cục Astrid nổ tung thành từng mảnh. Ý mình là có thể về mặt ẩn dụ.

Không bao giờ tưởng tượng rằng cô ta sẽ NỔ TUNG THỰC SỰ.

Cái chết đầy rẫy những bất ngờ.

Mình dừng lại dưới nhịp cuốn cầu & nghĩ Đứa con! Giờ đây mình là người
chăm sóc duy nhất mình đã bị nguyền rủa & nhơ bẩn với tâm hồn như khúc
chân tay bị bỏ quên trên chiến trường. Lần đầu tiên nghĩ đến việc có lẽ
mình nên quay về Úc. Bất chợt & chẳng vì lý do gì mình nhớ những người
đồng hương rám nắng của mình.

Trở lại căn hộ mùi hương của cô ta ở khắp mọi nơi. Mình bảo Eddie về nhà
rồi đi thăm đứa bé đang ngủ trong phòng, không hay biết rằng đầu & cánh
tay & khuôn mặt của mẹ nó đã ở những địa điểm khác nhau.

Chỉ mình & đứa bé nhăn nhó này.

Nó tỉnh dậy gào lên vì đói hay vì nỗi tức giận khẳng định sự tồn tại. Mình
phải làm gì bây giờ? Hình như không có bầu vú nào trong tủ lạnh. Mình mở
một hộp sữa & rót cho nó một tách & rồi mang tách sữa đến cho Jasper &
đổ một ít sữa vào miệng nó thầm nghĩ mình giống như gà trống nuôi con rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.