chỉ người giàu mới có đủ tiền để im thin thít như thế; sự im lặng là do độ
dày của cánh cửa, và anh càng có nhiều tiền thì cửa của anh càng dày. Đó là
quy luật trong cuộc đời này. Người nghèo ngày càng gầy gò trong khi kẻ
giàu ngày càng béo tốt.
Eddie mở cửa, đang chải mái tóc mỏng. Gel nhỏ giọt từ chiếc lược thành
những hạt lớn mà tôi ngửi được cả mùi. Tôi đi thẳng vào vấn đề.
“Tại sao chú lúc nào cũng đối xử tốt với bố cháu?”
“Ý cháu là sao?”
“Chú luôn cho tiền và sẵn lòng ra tay giúp đỡ. Tại sao? Bố nói nó đã bắt
đầu từ ngày chú gặp ông ấy ở Paris.”
“Ông ấy nói thế à?”
“Vâng.”
“Vậy thì chú không hiểu - cháu muốn biết cái gì nào?”
“Sự hào phóng này của chú. Đằng sau nó là gì?”
Khuôn mặt Eddie căng ra. Ông ta chải xong đầu trong lúc tìm kiếm từ ngữ
thích hợp để trả lời tôi.
“Và trong lúc chú sắp trả lời câu đó, thì hãy trả lời câu này: tại sao chú lúc
nào cũng chụp hình bố con cháu? Chú muốn làm gì với bố con cháu?”
“Chú chẳng muốn gì cả.”
“Vậy chỉ là tình bạn đơn thuần thôi à.”
“Dĩ nhiên!”
“Vậy thì chú có thể cho bố con cháu một triệu đô la không?”
“Thế thì nhiều quá.”