MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 389

“Vậy, chú có được bao nhiêu?”

“Có thể, chú không biết, một phần sáu khoản ấy.”

“Là bao nhiêu?”

“Chú không biết.”

“Ừm, bố đã dành dụm, và cháu không biết ông có bao nhiêu, nhưng sẽ
không đủ.”

“Đủ cho việc gì?”

“Để giúp ông ấy.”

“Jasper, chú cam đoan với cháu. Bất kể việc gì chú có thể làm, hoặc có thể
cho cháu.”

“Vậy chú sẽ cho bố con cháu một phần sáu của một triệu đô la chứ?”

“Nếu nó giúp được cháu và bố cháu.”

“Chú điên rồi.”

“Chú không phải là người ở trong bệnh viện, Jasper.”

Tôi chợt cảm thấy áy náy vì làm tình làm tội Eddie. Ông ta thực sự là một
người hiếm thấy, và rõ ràng tình bạn của họ có ý nghĩa rất lớn đối với ông
ta. Tôi thậm chí còn có ấn tượng rằng ông ta nghĩ nó thiêng liêng sâu sắc
đến nỗi không thể nào bị mai một dù cho bố thỉnh thoảng lại ghét cay ghét
đắng ông ta.

Khi tôi quay lại bệnh viện, bố đang bị cột vào giường trong căn phòng màu
xanh ô liu lần trước. Tôi nhìn trộm ông. Mắt ông đảo tròng trong đầu như
những viên bi bị ném vào tách trà. Tôi cúi xuống và thì thầm vào tai ông.
Tôi không chắc ông đang nghe, nhưng tôi vẫn thì thầm đến khản giọng. Sau
cùng, tôi kéo ghế lại gần chỗ ông và đặt đầu lên cái bụng nhô lên xẹp xuống
của ông rồi ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, tôi nhận ra ai đó đã đắp chăn cho tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.