MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 511

lặng tuyệt đối, khiến tôi biết rằng dù muốn gì đi nữa, bất chấp trạng thái gần
kề của chúng tôi, lão vẫn là người không thể tiếp cận.

“Có việc gì?”

“Ông làm chủ một số tờ báo của chúng ta, có phải không ạ?”

“Thì sao?”

“À, tôi nghĩ là quyền lực có thể tha hóa, thưa ông Hobbs. Nhưng điều ông
làm không tha hóa - bán bệnh tiêu chảy không phải là tha hóa, nó chỉ là một
sự lãng phí quyền lực đáng tiếc. Với tất cả tầm ảnh hưởng mà ông có, với
những lựa chọn không giới hạn mà ông có, ông có thể xuất bản bất kì thứ
gì, vậy mà ông lại chọn xuất bản mồ hôi nách. Tại sao?”

Reynold chẳng biết nói gì. Tôi ngó sang xem Anouk đang làm ăn thế nào.
Trông cô ta có vẻ làm tốt hơn tôi nhiều. Oscar đang mang vẻ mặt lúng túng.
Tôi thắc mắc cô ta đang nói gì.

Reynold vẫn phớt lờ tôi. Tôi nói, “Thôi được, ông muốn bán báo. Tôi hiểu
rồi. Ông bán đờm dãi tươi vì công chúng có sở thích bất tận về đờm dãi
tươi. Nhưng ông có thể làm cho mấy tờ báo của ông tự do hơn một chút
được không? Thử dán lên một phần tư trang báo những bài học uyên bác
của Tây Tạng xen giữa những dòng tiêu đề xào lại và mục chiêm tinh hằng
ngày được không? Liệu nó có giết chết doanh số không?”

Bàn tay gã bảo vệ đặt trên vai tôi. “Đi nào,” gã nói. “Ra ngoài.”

“Không sao đâu,” Reynold nói, mắt vẫn dán vào tôi.

Tôi được nước làm tới. “Lấy ví dụ vụ xào lại bài viết về Frankie Hollow
theo kiểu giật gân chẳng biết thẹn nhé. Ông chẳng có thêm tin tức nào sâu
hơn những gì đã đăng trong ngày đầu tiên, nhưng ông vẫn ném nó ra trang
nhất, nhằn tới nhằn lui, lúc thì theo quan điểm của thằng cha đáng ghét
trong toilet khách sạn, lúc thì theo quan điểm của một con chim bay ngang
cửa sổ. Nói thật nhé, ông Hobbs, giống như đọc phô mai thối hoắc vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.