MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 524

“Ông ấy ổn rồi á? Tôi cứ nghĩ ông ấy bị trầm cảm và muốn tự sát.”

“Vậy cậu có đến xem kịch hay không? Nói thật, không phải tôi đang cho
cậu một lựa chọn đâu. Cậu sẽ đi, thế thôi.”

***

Trên đời có nhà hát, có nhà hát nghiệp dư, và rồi có một nhóm người đâm
sầm vào nhau trong một gian phòng tối và buộc bạn trả tiền cho cái quyền
được khúm núm trong hai giờ. Cái nhà hát này thuộc loại đó, và từng giây
đều gây bức bách.

Anouk chịu trách nhiệm điều khiển một chiếc đèn pha, và cô ta chiếu nó
quanh sân khấu như thể đang tìm kiếm một tù nhân trèo tường vượt ngục.
Bốn mươi phút đã trôi qua và tôi đã làm kiệt sức mọi trí tưởng tượng của
mình về một thảm họa bất ngờ, vậy là tôi ngọ nguậy trên ghế và nhìn sang
khuôn mặt của khán giả. Những khuôn mặt tôi thấy xem chừng đang
thưởng thức vở kịch. Tôi hoang mang không thể lý giải nổi. Rồi sau đó tôi
thực tình nghĩ rằng đôi mắt tôi đang lừa bịp mình: ngồi ở dãy cuối của khán
phòng, vắt vẻo trên cạnh ghế, cũng có vẻ như đang thưởng thức vở kịch, là
Oscar Hobbs.

Một tiếng cười lớn không tin nổi từ một diễn viên khiến tôi phân tâm. Đó là
tiếng cười giả tạo tệ nhất mà tôi từng nghe, và tôi phải xem kẻ nào chịu
trách nhiệm. Trong hai mươi phút sau đó, tôi bị nhân vật phụ này mê hoặc -
nụ cười giả tạo của y, vài màn cau mày trợn mắt buồn cười, rồi đến cả một
cảnh khóc lóc không một giọt nước mắt - và khi vở kịch kết thúc, đèn bật
lên, khán giả vỗ tay (có lẽ thật lòng) và tôi kịp nhìn lướt qua căn phòng để
thấy Oscar Hobbs lẻn ra ngoài cửa hậu.

Ngày hôm sau trên tờ báo buổi sáng, thật ngạc nhiên khi có một bài phê
bình vở kịch. Nó làm kinh ngạc tất cả những ai liên quan đến khâu sản xuất
- một vở kịch nhỏ kém cỏi trong một nhà hát hôi hám bẩn thỉu thường
không thu hút các cây bút bình luận chuyên nghiệp nhiều bằng thu hút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.