MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 525

người vô gia cư đến để được phát xúp, và vì có quá ít niềm tin vào tính
chuyên nghiệp của tác phẩm của mình, ban tổ chức đã chẳng buồn thông
báo cho giới truyền thông. Điều kì lạ và đáng ngờ nhất không phải là bản
thân bài phê bình mà nội dung của nó: nó chỉ tập trung vào mỗi khâu ánh
sáng của vở kịch: “vô cùng sinh động”, “đầy cảm xúc và lôi cuốn”, và “táo
bạo và hư ảo”. Ai đọc xong cũng công nhận rằng đó là thứ ngớ ngẩn nhất
mà họ từng xem. Dàn diễn viên, đạo diễn, và tác giả kịch bản đều không
được nhắc đến. Anouk bị sốc vì là người duy nhất được đề cập đến trong
bài viết lẫn vì phản ứng xấu xí và trẻ con của các đồng nghiệp, họ tấn công
cô tới tấp, buộc tội cô đã mồi mớm cho bài bình luận, đút lót nhà báo, và
“khoe mẽ với cái đèn pha”.

Anouk rất bối rối, còn tôi thì không. Tôi đã trông thấy Oscar Hobbs tại khán
phòng, và không khó để nhận ra bàn tay của anh ta trong toàn bộ chuyện
này. Tôi kết luận gì từ việc đó? Chẳng có gì ngoài cảm giác buồn cười. Các
bậc thần linh có thể bước xuống và nhổ nước bọt lên đạo đức như tất cả
chúng ta, phải không? Anouk sở hữu một thân hình khiến cho gã đàn ông
nào cũng phải đắm đuối, và Oscar Hobbs dù gì cũng là con người. Như tôi
đã nói, chuyện này thật buồn cười, chỉ thế thôi, và trong khi tôi khoái chí
quan sát sự mụ mị của gia đình, bạn bè, và bạn đồng trang lứa của mình, thì
tôi lại không thể giữ bí mật được quá lâu. Vì vậy đêm hôm ấy, sau khi
Anouk gác điện thoại sau một cuộc cãi vã dài với nhà sản xuất vở kịch, tôi
kể với cô ta.

“Sao cậu không nói cho tôi biết?” cô ta gào lên.

“Tôi vừa làm đấy thôi.”

Cô ta rúm ró mặt lại khiến cho mắt, mũi và miệng trông như quả cam.

“Hắn ta muốn cái quái gì nhỉ?” cô ta khẽ nói.

Tôi ra dấu chỉ vào người cô và nói, “Đoán thử xem.”

“Nhưng hắn có thể có được bất kì người nào hắn muốn!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.