MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 539

“Con đến để chào từ biệt.”

“Còn đồ đạc của con thì sao?”

“Con thuê một chiếc xe tải. Con đã đóng gói mọi thứ con cần.”

Bố duỗi chân tay một cách kì lạ, và bằng một giọng vô cảm, nhân tạo, ông
nói, “Con chẳng cho bố có ý kiến gì về chuyện này.”

“Con nghĩ là không.”

“Còn cái chòi của con thì sao?”

“Con sẽ không đem nó theo.”

“Không, ý bố là...”

Ông bỏ lửng câu nói. Ông không biết ông muốn nói gì. Bố bắt đầu thở nặng
nhọc qua đường mũi. Ông đang cố gắng không tỏ ra khốn khổ. Tôi đang cố
gắng không cảm thấy tội lỗi. Tôi biết rằng mất tôi là ông sẽ mất người duy
nhất hiểu ông. Nhưng tôi cũng thấy tội lỗi vì những lý do khác nữa; tôi tự
hỏi điều gì sẽ xảy ra với đầu óc của ông. Và làm sao tôi có thể bỏ ông mà đi
với khuôn mặt đó? Khuôn mặt buồn bã, cô đơn và hoảng sợ đó?

“Con có cần giúp dọn đồ không?”

“Thôi khỏi, được rồi.”

Trông như chúng tôi đang chơi một trò chơi suốt cuộc đời mình và cuộc
chơi đã kết thúc, chúng tôi sắp cởi mặt nạ và đồng phục của mình ra rồi bắt
tay và nói, “Trò chơi rất tuyệt.”

Nhưng chúng tôi đã không làm thế.

Đột nhiên tất cả những nỗi cay đắng và lòng thù hận của tôi dành cho ông
bốc hơi đi hết. Tôi cảm thấy vô cùng đáng thương cho ông. Tôi thấy ông
như một con nhện thức dậy nghĩ rằng mình là con ruồi và không hiểu rằng
mình đã mắc kẹt trong lớp lưới của chính mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.