MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 607

“Chúa ơi, Martin, tôi không biết! Có lẽ họ thuộc dạng người đã làm việc cả
đời và không biết làm cái gì khác nữa?”

“Eddie. Hai mươi triệu người đang gửi hai mươi triệu đô la đến mỗi tuần,
và khi họ phát hiện ra tiền của họ không được phân phối công bằng mà đi
vào túi của đám bạn của mày, mà họ sẽ cho rằng là bạn của tao, thì mày
nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Có lẽ họ sẽ không phát hiện ra đâu.”

“Người ta sẽ phát hiện ra! Và bọn tao sẽ chết chắc!”

“Nghe có vẻ thống thiết quá nhỉ?”

“Eddie, số tiền đó ở đâu?”

“Tôi không biết.”

“Mày giữ nó!”

“Thú thật là không có.”

Không ai nói gì. Eddie pha xong trà và nhấm nháp với một nét mặt mơ
màng. Tôi càng lúc càng điên tiết hơn. Gã có vẻ như quên mất chúng tôi ở
đấy.

“Chúng ta sẽ kết thúc chuyện này bằng cách nào?” Jasper hỏi.

“Không thể!” tôi đáp. “Chúng ta chỉ còn cách hi vọng rằng sẽ không có ai
phát hiện ra.”

Khi tôi nói điều này, tôi nhận ra mẹ của tôi đã sai khi có lần bảo tôi rằng dù
cho bạn đã đi trên đường bao xa, bạn vẫn luôn có thể quay trở lại. Tôi đang
ở trên con đường một chiều không có lối thoát và không có chỗ quay đầu.
Thực tế cho thấy đó là một cảm giác hoàn toàn hợp lí, bởi vì hai tuần sau
mọi người đã phát hiện ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.