MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 641

của con người. Rõ ràng Freud chưa bao giờ đến Patpong. Ở đây nhu cầu
của đàn ông được đáp ứng hết sức chu đáo, từng nhu cầu một, ngay cả
những nhu cầu khiến hắn trở nên bệnh hoạn.

Tôi đi vào quán bar đầu tiên, ngồi xuống một cái ghế đẩu và gọi một ly bia.
Một cô gái trẻ đi đến và ngồi lên đùi tôi. Cô ả chắc không quá mười sáu
tuổi. Cô ta thọc tay vào giữa hai chân tôi và tôi hỏi cô ta, “Cô biết tôi có thể
mua súng ở đâu không?” Ngay lập tức tôi biết mình đã phạm sai lầm. Cô ả
nhảy ra khỏi đùi tôi như thể nó vừa đớp cô ta một cái. Tôi thấy cô ta nói
chuyện đầy kích động với vài gã sừng sỏ ở phía sau quầy bar. Tôi bỏ chạy,
nghĩ rằng mình đã rơi vào một nơi không có thực, một nơi có thể làm hại
mình, và sau khi chạy qua vài dãy nhà, tôi dừng lại. Thực tế, những người
Thái này cũng tội ác đầy mình chẳng kém những kẻ mà bạn tìm thấy tại bất
kì tiệm thức ăn nhanh ở góc đường nào tại Sydney, và đơn thuần mua một
khẩu súng từ họ là việc bất khả thi. Trong trường hợp này, khi gặp Tim
Lung, tôi sẽ phải tùy cơ ứng biến.

Khi tôi đi xuống phòng điểm tâm của khách sạn vào buổi sáng, tôi suy đoán
từ nét mặt của bố và Caroline rằng họ cũng không hề chợp mắt. Đó là
những khuôn mặt khổ sở, mất ngủ. Những khuôn mặt bị nỗi lo lắng cấu
véo. Tại bữa ăn sáng quen thuộc gồm thịt hun khói, trứng, và bánh sừng
trâu cũ, chúng tôi nói những câu đùa nhạt nhẽo và vô nghĩa, cố vượt qua
tâm trạng u ám. Bất kể chuyện gì đang chờ đợi chúng tôi, chúng tôi muốn
đón nó với cái dạ dày no căng.

Eddie bước vào, không còn giữ thái độ nhã nhặn thường thấy.

“Các người xong chưa?”

“Vợ ông đâu?” bố hỏi.

“Câm mồm đi, Martin. Tôi đã chịu đựng ông đủ rồi. Tôi thực sự chịu hết
nổi rồi.”

Câu nói đó khiến chúng tôi im lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.