MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 642

IV.

Để đến chỗ Tim Lung, chúng tôi phải bắt một chiếc xuồng đuôi tôm, đi
xuôi theo một con kênh bẩn thỉu, hôi hám. Khi băng qua những chiếc ghe
gỗ chất đầy rau quả đủ màu sắc, tôi che mặt trước những đợt nước bẩn bắn
lên. Những ấn tượng đầu tiên của tôi về Thái Lan rất tốt, nhưng tôi biết hệ
miễn dịch của mình chưa đủ sức chống lại đám vi khuẩn ở xứ này. Khi đã
vượt qua đoàn ghe thuyền bừa bộn này, chúng tôi chỉ còn lại một mình trên
con kênh, tiến về phía trước. Ở hai bên bờ, nằm sóng soài trên những con
đường bụi bặm là những ngôi nhà trông như xây dở dang hoặc sắp sập.
Chúng tôi băng qua những người đàn bà đội mũ rơm rộng vành đang giặt
giũ bằng nước sông màu nâu, rõ ràng chẳng màng đến ý nghĩ vi khuẩn viêm
não đang ẩn náu trong đồ lót của họ. Rồi đến những con đường dài, hoang
vắng, bụi bặm, và những cái cây khổng lồ với tán cây ngả rạp. Những ngôi
nhà, giờ đã là những dinh thự to và hào nhoáng, nằm cách xa nhau. Tôi có
cảm giác chúng tôi sắp đến nơi. Tôi cố đoán khuôn mặt của Eddie. Nó thật
khó đoán. Bố nhìn tôi ngầm nói “Chúng ta đã thoát, nhưng thoát vào cái
gì?”

Chiếc xuồng dừng lại. Chúng tôi lên bờ và đi lên một con đê nhỏ đến một
cánh cổng sắt lớn. Trước khi Eddie kịp nhấn chuông điện, một giọng the thé
từ chiếc máy liên lạc nội bộ bé xíu đã nói câu gì đó bằng tiếng Thái và
Eddie trả lời, nhìn về phía tôi, khiến tôi cảm thấy chúng tôi đang ở trên một
con đường mà quay lại là tự sát còn đi tới cũng có thể là tự sát. Tôi nổi hết
gai ốc. Caroline nắm tay tôi. Cánh cổng mở ra. Chúng tôi tiến vào. Bố nói
gì đấy về tình trạng ruột của ông mà tôi không hiểu lắm.

Nhà của Tim Lung có chữ “tập đoàn ma túy” viết lên ở khắp nơi. Nó rất
rộng, với những bức tường sơn trắng khổng lồ và những cây cột chạm trổ
bao bọc xung quanh, mái lợp ngói màu xanh lục và cam óng ánh, và một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.