MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 644

“Anh biết!”

“Và của con nữa, Jasper ạ!”

“Con biết!”

“Đây có phải là ảnh của con lúc còn bé không? Con kháu quá!”

Những khuôn mặt của chúng tôi qua các thời kì khác nhau thò ra từ khắp
nơi trong căn phòng. Cuộc triển lãm dị hợm này trưng bày toàn bộ những
tấm ảnh mà Eddie đã chụp chúng tôi trong hai mươi năm qua. Có những
ảnh của bố thời trẻ ở Paris, gầy và cao, tóc tai bù xù, một chòm râu kì lạ
nằm ở cằm và cổ ông, những sợi râu không thể và không thèm mọc ngược
lên mặt; bố, trước khi bắt đầu sưu tập tế bào mỡ, đang hút những điếu thuốc
mỏng dính trong căn hộ đầu tiên của chúng tôi. Và cũng có ngần ấy tấm ảnh
chụp tôi, bé xíu và dò dẫm lối đi suốt thời thơ ấu và niên thiếu. Nhưng
chính những tấm ảnh ở Paris khiến tôi thích thú hơn cả: hết ảnh này đến ảnh
khác chụp bố cùng một người phụ nữ trẻ đẹp, da xanh tái, với một nụ cười
hoang hoải.

“Bố, đó có phải là...?”

“Astrid,” ông xác nhận.

“Đây có phải là mẹ của con không, Jasper? Chị ấy đẹp quá!” Caroline thì
thầm.

“Chuyện này là thế nào?” bố hét lên, tiếng của ông vang dội khắp căn nhà.
Bố tôi, một gã tâm thần hoang tưởng ngay thật, cuối cùng đã phát hiện ra,
sau ngần ấy năm, rằng quả thực một âm mưu chống lại ông.

“Đi nào,” Eddie nói, dẫn chúng tôi tiến sâu hơn vào căn nhà.

Bố và tôi thấy ớn lạnh. Chuyện này có liên quan gì đến vụ tự tử của mẹ
Astrid không? Đến việc mẹ của tôi chết trên một con tàu của Tim Lung?
Chúng tôi bị đẩy vào vai thám tử tư, buộc phải điều tra cuộc sống của chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.