MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 783

Về sự đau đớn và khổ sở - ông nghĩ rằng bạn có thể chịu đựng được tất cả.
Chỉ có nỗi sợ trước sự đau đớn và khổ sở mới là không thể chịu nổi.

Tôi nghỉ một chút và đọc lại những gì mình đã viết. Tất cả đều đúng.
Không tệ. Việc này đang diễn ra tốt đẹp. Nhưng tôi nên thể hiện theo hướng
riêng tư hơn. Dẫu sao thì, ông không chỉ là một bộ não trong cái lọ phun ra
những ý tưởng, ông cũng là một con người với những cảm xúc khiến ông
phát ốm.

Ông chưa bao giờ đạt được sự cô đơn không lẻ loi. Nỗi cô đơn của ông vô
cùng kinh khủng đối với ông.

Ông không thể nghe một người mẹ gọi đứa con của mình trong công viên
mà không cất tiếng gọi theo, bấn loạn với cảm giác rằng có chuyện chẳng
lành đã xảy ra với Hugo bé nhỏ (hay bất kì cái tên nào khác).

Ông luôn tự hào về những thứ khiến cho người khác phải xấu hổ.

Ông mắc chứng mặc cảm về Chúa khá phức tạp.

Thế giới quan của ông dường như là một thứ gì đó giống như “Nơi này
chán ốm. Hãy tân trang nó nào.”

Ông là người thừa năng lượng một cách khó tin nhưng lại thiếu những sở
thích thực sự cần đến năng lượng, vì thế ông thường đọc sách trong lúc đi
bộ và xem ti vi trong lúc đi đi lại lại các phòng.

Ông có thể đồng cảm với bất kì ai, và nếu biết ai đó trên đời đang chịu khổ
sở, ông sẽ phải về nhà và nằm xuống.

Được rồi. Còn gì nữa?

Tôi đọc lại những gì mình đã viết và quyết định đã đến lúc đi vào trọng tâm
của bố.

Khái niệm về cái chết của bố đã hủy hoại toàn bộ cuộc đời ông. Chính ý
nghĩ về nó đã hạ gục ông như một cơn sốt nhiệt đới kịch độc nào đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.