MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 781

***

Chiếc xe dừng lại ngoài khu chung cư của tôi và chúng tôi ngồi ở băng ghế
sau mặt đối mặt, không chớp mắt, không một cử động dù là nhỏ nhất.

“Chắc chắn là tôi không thể thuyết phục cậu ở lại Úc thêm vài tháng nữa
à?”

Rõ ràng điều mà cô ta cần hơn bất cứ thứ gì là có một gương mặt thân thiết
cạnh bên, và tôi cảm thấy ray rứt vì tôi sắp đem gương mặt của mình đi
châu Âu.

“Xin lỗi, Anouk. Tôi phải làm việc này thôi.”

Cô ta gật đầu, rồi viết cho tôi một ngân phiếu 25.000 đô la. Tôi mang ơn vô
cùng, nhưng chưa đến mức khiến tôi không ước gì nó nhiều hơn.

Chúng tôi hôn tạm biệt, và tôi gần như tan nát cõi lòng khi nhìn theo bóng
chiếc Mercedes đen khuất khỏi tầm mắt, nhưng tôi xốc lại tinh thần, như
thói quen vẫn làm. Tôi đi đến ngân hàng và nạp tờ ngân phiếu vào tài khoản
của mình. Tôi có thể phải đợi đến ba ngày mới có thể rút được số tiền này
để mua cho mình tấm vé một chiều đi đến một nơi nào khác. Những ngày
này dường như quá dài.

Khi về đến nhà, tôi nằm trên sofa nhìn lên trần nhà và cố gắng không nghĩ
gì đến việc trên ghế sofa có những sợi lông mèo mà ngày hôm qua không
có. Vì không nuôi mèo nên tôi không lý giải được việc này. Chỉ là một bí
mật khó hiểu và vô nghĩa khác của cuộc đời mà thôi.

Tôi cố ngủ, và khi không tài nào chợp mắt được, tôi cố đưa giấc ngủ đến
với mình. Việc đó cũng không thành công. Tôi ngồi dậy uống hai lon bia và
nằm xuống ghế sofa lần nữa. Tâm trí tôi bắt đầu đào xới lên một ít hình ảnh
mong manh có vẻ như sẽ vỡ bất cứ lúc nào nếu tôi nghĩ đủ nhiều về chúng.
Tôi quyết định thôi thì nghĩ về tương lai. Ba ngày nữa tôi sẽ ngồi trên
chuyến bay đến châu Âu, hệt như bố tôi đã từng làm, ở độ tuổi tương tự, khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.