MỘT MÌNH MỘT NGỰA - Trang 147

đang cất giọng thổ giọng kim. Cúc cù cu cu! Giọng kim thánh thót. Giọng
thổ trầm vang. Khúc trong trẻo ngân vang. Khúc luyến láy ngọt ngào. Khúc
đầm ấm xôn xang.

Thốt nhiên, Toàn nhận ra, anh và Yên như cùng vừa nhận được sự sai

khiến của một đấng tối cao, trong khi nghe tiếng cu gáy đã xích lại gần
nhau và cả hai đã tay trong tay nhau từ lúc nào. Ngước lên nhìn Toàn, mắt
Yên rờ rỡ một trạng thái tâm lý duy nhất là nỗi đam mê, trong khi khuôn
ngực nhô cao sau lần vải áo đầy vẻ phồn thực của chị lại thầm thì những
tiếng đập của một con tim khao khát. Chẳng lẽ hạnh phúc là một đồng cảm
có thể được xác lập ngay tức khắc, đơn sơ và thấm thía thế sao? Thoáng
chút ngây ngất khó hiểu và sau đó ập ngay tới nỗi bàng hoàng run rẩy, ký
ức một đêm đi với Phong trên con phổ dốc ở thị xã chợt nghe tiếng đàn
măngđôlin vừa vụt trở lại, Toàn nhận ra trong giây lát cả anh và Yên đã chủ
động buông tay nhau.

Đưa tay xoa xoa mắt như xóa bỏ ảo ảnh, Yên hơi rướn chân lên, nhìn về

xa xa, ngập ngừng, giọng lạc hẳn đi:

- Anh Toàn, đứng ở đây anh có trông thấy ngôi trường cấp ba của anh

không?

Trong nắng mùa đông, toàn cảnh thị xã tỉnh lỵ như một vầng sáng lấp

lóa. Ngôi trườngấp ba hai tầng ngói đỏ chon von trên một ngọn đồi, trông
cô đơn tội nghiệp quá! Cây cầu sắt in một vệt đen mờ nối hai bờ con sông
sáng trắng như một dòng thiếc chảy. Khu nhà máy điện, một cấu trúc nhấp
nhô với cây ống khói đâm ngọn lên cao, bên tả ngạn, nơi Phong đã gần
chục năm làm việc và trong những ngày chưa được cử đi học Đại học Bách
khoa, hết ca làm, Phong lại nhận súng CKC trực chiến ở quả đồi trận địa
bên cạnh, nhìn từ đây còn thấy vết đất đào đỏ lựng. Giờ thì Phong đem cả
hai con theo mình đi học và nhà trường đã sơ tán lên tận trên Thất Khê
Lạng Sơn. Căn buồng nhỏ của vợ chồng anh ở cạnh nhà máy thế là bỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.