MỘT MÌNH MỘT NGỰA - Trang 208

người tâm sự. Quả nhiên, Toàn vừa đặt hòm sách của Phiêu xuống, ông đã
quay lại, lên giọng rất hào hứng:

- Toàn à, tiếc là hôm nay cậu không đi cùng mình để nghe mình nói, để

rút kinh nghiệm. Thế đây, hôm nay mình đã phê phán rất nghiêm khắc các
đống chí trong Ban cán sự Ty Văn hóa và báo Hoàng Liên. Chết thôi! Sao
trong cuốn Thơ ca lại cho in bài thơ Mùa cốm, chuyên tả hươnghơm ngon
của cốm, lại còn ca ngợi tiếng chày giã cốm kêu kình coong và hai hàng
nam nữ tình tứ nhìn nhau đứng hai bên loóng giã cốm! Lãng mạn tiểu tư
sản! Mà còn sai đường lối chính sách! Lương thực đang thiếu. Cần tiết
kiệm để gửi ra cho đồng bào, chiến sĩ ngoài tiền tuyến nên Thường vụ Tỉnh
ủy đã có chỉ thị cấm lấy thóc non làm cốm rồi cơ mà! Ý thức Đảng ở chỗ
nào? Cái bìa sách thì có khác gì lá cờ Nhật, nền trắng, mặt trời đỏ ở giữa.
Hừ! Lại còn có bài thơ nhan đề Nhà sàn, có câu thơ như thế này: Có hay
đâu giá lạnh dưới chân sàn. Hỏi rằng có đúng là lập

lờ có dụng ý xấu không? Còn báo Hoàng Liên...

Còn có thể nói thêm gì nữa? Tất cả đều đã rõ ràng. Ông Ké Lanh thủy

chung vẫn là một tâm tình nồng nhiệt. Một mũi tên bật ra khỏi rãnh nỏ và
cứ thế mà bay, không chệch đường, không cấn cá. Và thế là đủ. Biết làm
sao được! Cuộc sống và những đòi hỏi của nó nghiệt ngã quá! Vào cuộc
cách mạng này, ông như người lính được cấp tốc tuyển lựa rồi huấn luyện
qua loa, võ vẽ vài bài tập cơ bản rồi đưa ngay ra mặt trận. Nghĩa là mới
được chuẩn bị còn rất sơ sài, vì làm gì có thời gian!

“Sách gì mà lắm thế?”. Ông nhướng hai vệt lông mày nhìn mấy chục

cuốn sách xếp ngay ngắn trong hòm gỗ của Phiêu khi ông hỏi: Cậu mang
cái hòm đựng gì mà nặng thế và Toàn mở ra cho ông xem. Có lẽ lần đầu
tiên trong đời ông thay có nhiều sách và sách được người ta trân trọng đến
thế!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.