MỘT MÌNH MỘT NGỰA - Trang 207

Con đi đánh gianh thuê lấy tiền mua sách và ăn học năm lớp mười, năm
cuối cùng. Con muốn làm gần bà để có gì còn giúp được bà. Giời ơi! Người
như thế mà có thể chết được ư, anh giáo!

o O o

Trăng lên, Toàn mới đèo được hòm sách của Phiêu về tới vùng cửa rừng,

nơi ăn ở của Đích cũng là garage chiếc ô tô Uoát của bí thư Quyết Định. Ở
gốc cây xoan rừng, nơi đàn ong tụ l ông Ké Lanh bắt được nàng ong chúa
đưa trở lại lòng đõ, chỉ còn sót vài chục con như đang còn mê ngủ.

- Anh Toàn đấy à?

Nghe tiếng Đích hỏi, Toàn dựng xe vào cạnh garage, bước lại thì thấy

Đích đang rọi đèn pin kiểm tra cái tổ ong có đàn bốc bay được bắt trở lại.
Trong quầng sáng đèn rung rinh, Toàn thấy mấy con ong thập thò ở lỗ tổ.
Bình yên có lẽ còn là một trạng thái ngỡ ngàng. Ngỡ ngàng cả với Toàn khi
Toàn nhìn thấy một mảnh giấy trắng hình chữ nhật có dòng chữ viết tay dán
bên rìa đõ. Con ong làm mật yêu hoa. Con người yêu nước thiết tha mặn
nồng. Thì ra... lại là thơ của ông Ké Lanh.

Ông Ké Lanh đã về từ nãy. Chiếc xe đạp khung nam có gắn đèn cất ở

trong buồng ngủ của Đích. Còn ông lúc này, theo tay Đích chỉ, đang cởi
trần, ngồi ngảnh mặt xuống con ngòi dưới chân dốc. Trăng rằm tháng Giêng
tròn vạnh một hình bóng cô đơn buông ánh vàng rười rượi trên mặt con
ngòi đang phân vân đôi ba con xoáy nhỏ. Trăng rằm rắc muôn vàn chấm
sáng trên tam lưng trần rám nắng, nổi gờ từng dẻ xương sườn khắc khổ của
ông Ké Lanh.

- Toàn đấy à! Ngồi đây nghỉ cái đã rồi hãy về O Tròn!

Nghe tiếng chân Toàn nằng nặng vì bê hòm sách của Phiêu đi xuống

dốc, ông Ké Lanh quay lại, khe khẽ bảo Toàn. Toàn nghĩ, ông đang cần có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.