MỘT MÌNH MỘT NGỰA - Trang 205

- Thế anh giáo Toàn chuyển công tác sang bên tỉnh hẳn à? Hèn nào đã

hơn nửa năm nay chả thấy anh đến chơi.

- Bà ạ! Làm việc ở nơi mới này con chưa quen, lại cũng không được chủ

động. Phần nữa, con nghe người ta nói bà đã sơ tán vào Đồng Tuyển, làng
người Dao ở cây số bốn đường đi Mường Thông.

- Tôi chả đi đâu sốt. Nói thực với anh giáo là người ta cũng đến giục. Cả

ông Gia giữ chức vụ gì to lắm ở tỉnh cũng đi bình bịch đến khuyên giải,
thúc ép. Nhưng tôi bảo: Kháng chiến lần trước tôi theo ông Quyết Định tản
cư xuống tận Lục Biên dưới Yên Bái vỡ đất trồng lúa ngô khoai sắn nuôi bộ
đội rồi. Lần này tôi không đi nữa. Không đi không phải là do tôi bám
chuồng, nuôi con tu mu, con lợn như các ông cán bộ. Tôi sống tự lực.

Tôi đi bán công. Tôi không dám làm phiền các ông. Chết tôi cũng tự lo

lấy. Tôi không đổ nhớt cho trê. Đấy, cỗ hậu sự gỗ vàng tâm từ hồi anh giáo
còn dạy học tôi đã mua về để sẵn kia rồi

- Nhưng mà con sợ bà ở lại thì không an toàn.

- Đúng là không an toàn thật. Dưng mà để tôi kể anh nghe. Ngay đêm

qua chứ đâu. Vừa thiu thiu thì nghe tiếng con ngan năm cân kêu khào một
tiếng. Nhìn ra

thấy trăng rõ sáng. Thế là tôi ngồi nhổm dậy. Anh gì ơi! Anh lấy con

ngan rồi thì phải lấy cả cái chảo tôi để ở trong bếp nữa. Chứ không lấy gì
mà đun nước làm lông nó. Hứ! Thế là thằng đạo chích kêu ối một tiếng, rồi
vứt con ngan, ù té chạy mất.

Câu chuyện bà cụ kể khiến cả hai người cùng bật cười. Tuy nhiên chỉ lát

sau, khi Toàn nói cho bà cụ biết mục đích cuộc viếng thăm này còn là để
đem cái hòm sách của cậu học trò Trương Công Phiêu về cơ quan để cất giữ
hộ, thì không khí đã khác hẳn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.