MỘT MÌNH MỘT NGỰA - Trang 219

Toàn quay lại vừa lúc thấy ông Đồng gỡ bàn tay ông Gia bá trên vai

mình, mặt cau cau:

- Việc của thượng cấp xin thượng cấp cứ chiếu theo lề luật mà làm. Tôi

không có ý kiến!

Ông Gia thở một hơi dài:

- Vậy thì thôi, không nói chuyện ấy nữa. Bây giờ có việc này. Cậu biết

rồi đấy, Mỹ nó thả một quả bom nổ chậm ở Cầu Nhò...

o O o

Quả bom nổ chậm ở Cầu Nhò gây ách tắc đoạn đường sắt đã năm ngày.

Tàu hỏa xuất phát từ ga Hoàng Liên, tới ga Phú Lô cách ba mươi cây số là
phải dừng. Từ đó, hành khách theo một đường rừng mới mở, trèo đèo lội
suối chừng hơn chục cây số, để tránh quả bom nổ chậm, rồi mới tới được ga
dưới, đón tàu đi tiếp. Cách rách vất vả vô cùng. Nhưng người đã vậy. còn
vật tư chiến tranh, hàng hóa tiếp tế cho chiến trường phía Nam? Thôi, thì
cũng đành phải để ùn lại, phủ vải bạt lù lù từng đống lớn như những đống
đất dài, nằm tạm trong các căn lán gianh sơ tán quanh ga Phú Lô thôi, chứ
biết làm thế nào bây giờ. Và vậy là cái ga xép hắt hiu ngày nào, giờ bỗng
trở thành ga đầu mối, phình to, chộn rộn, ồn ào như cái tổ ong, chen chúc
toàn bộ đội, dân quân, dân công, thương nhân; đặc biệt là từ lúc chập tối,
khi vừa ngớt tiếng máy bay. Hàng quán lúc này mọc lên, lập lòe lấp láy, đèn
dầu, đèn măng sông sáng như sao sa.

Rẽ vào một quán cơm, trút gạo từ cái ruột tượng vải ra đầy một ống bơ

trả chủ quán, ông Đống ăn một bữa cơm ba hào, lấy đũa gạt hai bên mép,
hỏi chủ quán về đường đi, rồi lên đường ngay khi trời tối sập, lòng hăm hở
như kẻ đang mang trên vai một sứ mệnh rất đỗi thiêng liêng. Thực tình ông
Đồng là con người như thế. Khí chất sôi nổi vốn dĩ, lại say mê các hành
động quả cảm. Tựu trung, trước nay ông vẫn là một bầu máu bóng nhiệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.