MỘT MÌNH MỘT NGỰA - Trang 232

Niềm vui như thế được coi như nhân đôi mới phải. Vậy mà lạ chưa, cứ

như có món nợ chưa trả, bỗng nhiên mọi người vẫn còn cứ thấy thắc thỏm,
âu lo thế nào. Ấy là bởi vì đang vui thế, ông chánh văn phòng đang lẩm
nhẩm kiểm điểm quân số, bỗng như sực nhớ, liền dóng to một câu: Ai có
thấy cô Tình đâu không nhỉ? Và mọi người mới thật sự tá hỏa tam tinh lên,
ờ nhỉ, cô Tình đi đâu từ chiều qua mà không thấy mặt? Cô Tình có được
phân công đi làm việc gì mà bây giờ chưa thấy tới? Vậy là số phận của cô
Tình bỗng nổi lên trở thành tâm điểm áy náy của mọi người. Tình quê ở Đô
Lương, Nghệ An, vùng con gái nổi tiếng đẹp sắc sảo. Nhưng nhà Tình
nghèo. Nghèo lắm. Đi khai hoang. Nhờ ông chú ở ban Kiểm tra xin vào O
Tròn, thoạt đầu chỉ là nhân viên tạp vụ. Ít lâu sau được ông Văn Hiến nâng
đỡ cho đi học một lớp văn thư hành chính ngắn ngày. Đồng lương còm sẻ
làm ba để nuôi một bà mẹ mù lòa và một đàn em lít nhít sáu đứa. Bữa cơm
chỉ báo nửa sất, lấy cớ ăn không hết. Kỳ thực nhặt nhạnh củ khoai, mẩu sắn
ăn thêm. Còn bây giờ thì Tình đi đâu từ chiều qua chưa về? Và thế là phó
văn phòng Kiến đành phải xách chiếc đèn bão đi dọc con ngòi ngoài cửa
rừng, rồi đi tiếp suốt bên bờ con suối lớn. Chỉ lo tìm thấy dấu vết chân cô.
Cuống lên, ông Duyễn gọi điện sang Ty Công an. Ty Công an cứ sau nửa
giờ lại quay điện trả lời, lại vẫn là không nhận được báo cáo sự cố gì từ
khắp các huyện thị, cơ sở. Thắc thỏm cuối cùng được Đích giải tỏa. May
thế! Đích được ông Đồng mời vào ăn cháo cóc và giữ một chân tổ tôm.
Đích bảo: Ơ kìa, hôm qua em đánh xe đưa ông Quyết Định đi Sâu Chua, lúc
quay về, em gặp cô ấy ở bến xe đi Phú Thọ. Em hỏi, cô ấy bảo em đi phép!
Đi phép? Làm gì có chuyện ấy! Hay là đích thân ông Văn Hiến nhân danh
ủy viên thường vụ trực đặc cách cấp phép cho cô? Ấy thế! Nhưng mà vì sao
lại có chuyện tréo khoeo vậy? Ghé tai ông Duyễn, nhay nháy mắt, Kiến
bảo, tôi nghi chuyện tơ tình nhăng nhện này có từ lâu rồi, ông chánh văn
phòng ạ. Đàn bà con gái tự dưng bỏ cư quan đi ắt hẳn là có chuyện chẳng
lành. Mọi người xôn xao. Ông Duyễn vỗ vỗ hai bàn tay: Thôi đừng có dự
đoán linh tinh, ăn nói xằng xịt. Ông Căn thêm: Kệ! Anh nào ăn trầu anh ấy
đỏ môi! Nhất trí, tất cả cùng thở phào: Hãy cứ biết, thế là cô Tình không hề
hấn, không mệnh hệ gì!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.