MỘT MÌNH MỘT NGỰA - Trang 234

triền núi, chiếc ô tô commăngca mui trần của Ty Văn hóa, đằng sau có ảnh
Bác Hồ, hai bên phất phới hai lá cờ đỏ, vừa lăn bánh chầm chậm vừa vang
vang tiếng loa. “Thưa các đồng chí và đồng bào. Hôm nay là một ngày
trọng đại của tỉnh ta. Hôm nay, Miền Nam đánh địch thắng to. Miền Bắc
phấn chấn phất cờ tiến lên...”. Không trông thấy người, nhưng ai mà chẳng
biết, cái giọng khê khê ấy, câu thơ ấy là của ông Ké Lanh. Ông Ké Lanh
chong đèn suốt cả đêm qua để sửa lại bài diễn văn do Toàn vi và quan trọng
là thêm vào đó những câu vè lục bát, để đọc trong lễ khai mạc buổi sáng
trọng đại này. Kiến nói vậy. Và hình như chỉ có Kiến nghe bài phát biểu của
ông. Thấy vậy, ông Căn liền quay lại:

- Kiến này, nghe làm đếch gì ba câu sáu điều cũ rích ấy. Nghe tao hỏi

đây, thế theo cậu thì cái Tình nó bỏ đi như thế là vì lý do gì?

Kiến gãi gãi gáy, giả vờ ngượng nghịu:

- Dạ, cụ hỏi thế thì con xin chịu. Ma ăn cỗ, con đâu có biết cái tổ chấy

nó ở đâu ạ.

- Thế nhân danh Công đoàn cậu để nó ễnh bụng ra thì mới biết à?

Kiến nhe răng cười hềnh hệch. Ông Đồng chống cuốc ném cái nhìn chớt

nhả vào mặt Kiến, tưng tửng:

- Khi nào nó tòi ra một thằng bé loắt choắt lẹo mắt thì khắc biết thôi vớ.

Rồi chuyển cái nhìn sang Toàn, ông Đồng hạ giọng:

- Khốn nạn thế đấy! Nghèo thì hèn. Hơn nữa, Toàn à, có phải có lần

Toàn đã nói với ông Quyết Định ý này. Việc đề cao thái quá chủ nghĩa tập
thể là tiền đề để sinh ra kẻ đứng trên tập thể với tất cả đặc quyền đặc lợi!

Toàn có cảm giác ông Đống đang muốn dốc bầu tâm sự với mình. Và

Toàn bỗng thấy gần gụi với ông hơn. Ông, cái thân xác lểu nghểu, vật vờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.