MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 128

Nhưng cũng không dám đến gần hơn, nó đặt tay lên đầu gối rụt rè hỏi;
Midori chẳng buồn trả lời, lấy ống tay che mặt sụt sùi nuốt nước mắt. Tóc
trước vì còn ngắn nên không được kẹp lên, bết đầy nước mắt. Lý do thì
chắc chắn phải có, nhưng Shouta với tâm hồn ngây thơ con nít không biết
nói gì để dỗ bạn, lúng búng hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Tôi đâu có làm gì để Midori giận đâu, sao lại bực tức
như vậy?

Midori lau mắt:

- Shouta à, tôi đâu có giận!

- Vậy tại sao chớ?

Shouta hỏi ngược lại thì Midori buồn bã, không trả lời. Đủ thứ chuyện xảy
ra khiến nó không thể nói với ai, không thể chia sẻ tâm trạng cùng ai. Gò
má nó nóng bừng. Đặc biệt là dù không thể nói cụ thể là gì nhưng nó cứ
thấy trái tim mình cô đơn nhỏ nhoi, không thể nói ra sự xấu hổ không
ngừng trong lòng khi nảy sinh suy nghĩ không còn nhớ gì về Midori của
ngày hôm qua. Nếu mà được, nó chỉ muốn ở trong một căn phòng tối,
không gặp ai, không bị ai trò chuyện hỏi han gì đến, cứ thế một mình. Được
vậy thì cho dù có chuyện vui như vầy cũng không ngại ánh mắt người xung
quanh đến mức khổ tâm như thế này. Lúc nào cũng có thể chơi búp bê với
chị, hay chơi đồ hàng thì vui sướng biết bao. Ừ, ghét lắm, làm người lớn
thật bực mình. Tại sao phải lớn lên? Nó muốn quay trở về những ngày của
hai tháng, mười tháng hay một năm trước. Cứ nghĩ đến chuyện đã lớn, lại
thêm không quen với việc Shouta cứ ở đây hỏi han này nọ khiến nó bực
bội.

- Shouta à, về giùm tôi đi, làm ơn về đi. Shouta ở đây nữa là tôi chết mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.