MỘT NẮM LÚA MẠCH - Trang 114

Lancelot nháy mắt tinh quái:
- Anh không định thế, song ta không nên nói gì hết! Trước khi đi, anh
muốn phải cho ông anh yêu quý biết đã. Không thể để ông ta lũng đoạn hết
thảy.

2
Cô Marple ngồi ngay ngắn trên ghế bành, đầu hơi nghiêng một bên, lắng
nghe Jennifer Fortescue nói. Jennifer mặc đồ đen, hầu như nói liên tục,
không để cho cô Marple chêm vào một lời nào.
Jennifer có nhiều điều phiền muộn, nên dù thổ lộ với một người mới quen,
cũng thấy nhẹ mình:
- Tính tôi không hay kêu ca, việc gì tôi cũng chịu đựng hết, không nói với
ai. Vả lại, có ai mà nói? Trong cái nhà này, tôi hoàn toàn đơn độc. Tất
nhiên, sống ở đây đỡ tốn tiền thuê nhà hay mua nhà, nhưng giá nếu ở riêng
vẫn hơn. Chắc cô hiểu tình thế...
Cô Marple gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
- May mắn, là vợ chồng tôi sắp có nhà riêng. Đang sửa sang, họ làm chậm
quá, nhưng cũng sắp xong. Chồng tôi thì ở đây vẫn thấy thoải mái. Đàn ông
mà, cô có thấy vậy không?
Cô Marple lại đồng ý. Jennifer tiếp:
- Chồng tôi suốt ngày ở London. Về đến nhà là mệt, chỉ thích ngồi một chỗ,
đọc báo. Tôi ở nhà từ sáng đến tối, chẳng có ai làm bạn. Buồn như chấu
cắn. Có hàng xóm đấy, nhưng toàn những người không hợp. Họ rủ tôi sang
chơi bài, nhưng họ giàu có, đánh rất to, tôi không thích.
Jennifer ngừng lại lấy sức, rồi nói tiếp:
- Tôi không muốn nói xấu người chết, song ông Fortescue, bố chồng tôi,
lấy vợ kế là rất dở. Tôi khó gọi là "mẹ kế", vì bà ấy chỉ trạc tuổi tôi. Bà ấy
thấy trai là híp mắt lại, đã thế lại tiêu tiền như rác, làm anh Percival điên
đầu. Anh ấy vốn tính tiết kiệm. Ông bố chồng tôi lại rất khó tính, chẳng
nghe ai, đầu tư những món tiền lớn vào những vụ việc không đâu... cho nên
không lấy làm lạ là chồng tôi luôn cáu kỉnh.
- Anh ấy lo ngại... về chuyện làm ăn?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.