MỘT NẮM LÚA MẠCH - Trang 115

- Lo lắm. Đến nỗi từ vài tháng nay, anh ấy đổi khác hẳn. Lắm khi tôi hỏi,
anh không buồn trả lời...
Jennifer thở dài, rồi tiếp:
- Còn Elaine, cô em chồng tôi, đến là kỳ lạ. Chỉ thích đi ra ngoài. Chẳng
xấu, cũng chẳng tốt. Với cô là người mới quen, mà tôi thổ lộ tâm sự như
thế, chắc cô thấy lạ!... Cô làm tôi nhớ đến một bà bạn lâu năm rất thân, tên
cô ấy là Trefusis Fames! Năm bảy nhăm tuổi, bị gẫy chân. Tôi chăm sóc cô,
rồi trở thành bạn thân. Lúc bình phục, cô ấy biếu tôi một áo khoác lông cáo,
tử tế quá.
Cô Marple nói để Jennifer yên lòng: ai cũng có nhu cầu tự nhiên được dốc
bầu tâm sự. Cô nói:
- Tôi nói thế này cô đừng giận nhé... Hình như ông Fortescue là người
không được ai ưa?
- Không ai ưa cả! Nói riêng cô nhé, một lão già bỉ ổi. Không có từ nào
khác.
- Vậy theo cô, ai đã...
Cô Marple còn đắn đo tìm từ, thì Jennifer nói ngay:
- Ai? Thằng cha Grump chứ ai! Tôi rất ghét hắn. Hắn không những hỗn láo,
mà còn... còn...
- Nhưng phải có lý do gì mới giết người chứ?
- Loại người như hắn thì cần gì lý do? Ông Fortescue chắc mắng hắn thế
nào đó, nên hắn thù. Hắn hay rượu, đầu óc không bình thường. Nói thật thà,
lúc đầu tôi nghi là Adèle giết chồng, nhưng nghĩ lại thì không phải, vì sau
đó chính bà ta cũng chết vì thuốc độc. Tôi nghĩ là bà nghi cho Grump, nên
tên này hoảng, giết luôn bà để bịt đầu mối. Gladys chắc trông thấy hắn...
nên đến lượt con bé tội nghiệp cũng chết, trong khi tên kia vẫn nhơn nhơn
trong nhà này! Thật kinh hãi, nên tôi chỉ muốn đi ngay khỏi đây. Song cảnh
sát chắc không cho phép...
Jennifer nắm lấy cổ tay cô Marple, nói thêm:
- Cô có biết lắm lúc tôi muốn trốn đi cho mau.
- Như vậy không nên.
- Cô nghĩ vậy ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.