MỘT NẮM LÚA MẠCH - Trang 49

Percival nhún vai, thay câu nói tiếp. Neele hỏi:
- Và ông đã cố ép ông cụ? Hình như hai người cãi nhau to tiếng?
Percival đỏ mặt.
- Nói cãi nhau, thì hơi quá!
- Thật không?
- Chúng tôi không cãi nhau.
- Không sao!... Điều đó không quan trọng.
- Còn cụ và em trai của ông vẫn không nhìn mặt nhau?
- Vẫn.
- Thế thì, cái này là nghĩa thế nào?
Neele đưa Percival bản ghi bức điện cô Dove đã nhận. Percival đọc và
không kìm được, thốt lên tiếng kêu ngạc nhiên, khó chịu.
- Thật tình tôi không hiểu. Khó thể tin!
- Nhưng đúng là điện thật. Em ông sẽ từ Paris về hôm nay.
- Quái lạ! Thật sự không thể tin!
- Cụ nhà không nói gì với ông à?
- Hoàn toàn không! Và cách làm ấy không thể chấp nhận. Gọi Lancelot về
mà không nói với tôi một tiếng!
- Ông có biết tại sao ông cụ gọi em ông về không?
- Không hề biết! Tuy nhiên theo thái độ của cụ trong những vụ làm ăn gần
đây, tôi có thể ngờ đến chuyện này. Thật vớ vẩn, không thể thế được. Tôi
sẽ...
Percival bỗng ngừng bặt, mặt tái nhợt.
- Xin lỗi - ông nói - Tôi quên là ông cụ không còn nữa.
Neele gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Percival đứng lên để đi và nói:
- Ông cần thông tin gì, tôi sẵn lòng cung cấp. Ông chỉ cần gọi điện. Nhưng
có lẽ... ta còn sẽ gặp nhau ở Yewtree Lodge?
- Nhất định rồi. Vả lại, một người của chúng tôi cũng đang ở đó.
Percival đi rồi, Neele đứng nguyên giữa phòng, suy nghĩ. Mắt ông gặp mắt
trung sĩ Hay. Anh này ngồi ở góc và từ nãy không bỏ qua một lời nào của
câu chuyện. Cuối cùng anh ta hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.