MỘT NẮM LÚA MẠCH - Trang 76

- Cái này, thưa ông.
Hay đặt lên bàn một vật bọc trong chiếc mùi soa nhầu nát: đó là một hộp
mứt cam mới mở và mới dùng một ít.
- Anh tìm thấy ở đâu? - Neele hỏi.
- Trong vườn rau ạ.
Một lúc lâu Neele không nói gì, nhưng đầu óc suy nghĩ rất lung. Ông nhanh
chóng tưởng tượng ra một loạt sự việc, chưa có gì chứng minh, nhưng đều
hợp lý và có thể là sự thật: hai bàn tay mở chiếc hộp sắt tây, hớt một thìa
mứt, trộn vào đó một ít tắc-xin rồi lại đặt vào chỗ cũ, san đều bề mặt cho
khỏi lổn nhổn, rồi đóng nắp lại... ngồi chờ diễn biến.
Neele ngừng suy đoán, đặt câu hỏi với trung sĩ:
- Mứt được đưa tới bàn ăn, để nguyên hộp như thế này?
- Thưa vâng. Trong thời chiến tranh, mọi người quen làm như thế, đến nay
không bỏ. Hơn nữa, chỉ mình ông Fortescue dùng mứt trong bữa điểm tâm.
Ông Percival cũng thường dùng, nhưng hôm đó đi vắng...
Neele gật đầu:
- Anh đưa ngay hộp này vào phòng thí nghiệm. Nếu phân tích thấy có tắc-
xin, ta sẽ tạm đặt được giả thuyết.
- Có thể trên hộp có dấu vân tay?
- Sẽ không tìm thấy cái ta cần đâu. Sẽ có đủ dấu tay của Gladys, của
Grump, của Fortescue, có thể cả của ông hàng khô, còn hung thủ thì lại
khéo léo không để lại dấu! Hộp mứt này mua ở đâu?
Trung sĩ Hay đã lường trước mọi câu hỏi của sếp:
- Ở London. Bán từng mớ sáu hộp một. Khi hộp nào sắp hết, lại lấy hộp
khác từ kho ra.
- Như vậy dẫn đến giả thiết là tắc-xin có thể được bỏ vào mứt từ trước khi
hộp mứt được đem phục vụ tại bàn.
Điểm này cực kỳ quan trọng. Nếu có thể trộn thuốc độc vào mứt từ trước,
thì hung thủ không nhất thiết phải là người cùng ăn trong bữa điểm tâm, cái
hôm ông Fortescue chết. Nhận xét này mở rộng diện cho những giả thiết
mới, cần được nghiên cứu kỹ.
Neele tự nhủ không được bỏ qua mọi sự khả năng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.