MỘT NGÀY CỦA IVAN DENISOVICH - Trang 46

Sukhov và Kildigs ra khỏi xường sửa chữa xe và đi về phía kho vật

liệu. Từng đám khói dày đặc bốc lên từ hơi thở của họ. Mặt trời đã lên cao,
song không có nắng, như thể bị bọc trong sương mù, còn hai bên mặt trời
có những cái gì đâm lên tua tủa giống như những cái cọc.

- Có phải cọc không nhỉ? - Sukhov hất mặt chỉ cho Kildigs.

- Cọc đâu có làm phiền chúng mình, - Kildigs phẩy tay cười lớn, - có

điều đừng có giăng nhiều giây thép gai lên chúng như thế, cậu cứ thử nhìn
mà xem.

Kildigs cứ nói một câu là đùa một câu, nhưng cả đội đều mến hắn. Và

ôi chao, tất cả các phạm người Lestoni mới nể hắn làm sao! Thì, tất nhiên
rồi, tháng hai lần nhận được đồ tiếp tế, hẳn là hắn được ăn uống tử tế rồi.
Mặt mũi hồng hào, nom hắn ai bảo hắn ở tù. Chả trách thích đùa là phải.

Công trường mới rộng làm sao, đi mãi mới hết. Trên đường, hai người

gặp các anh em bên đội 82 - họ lại bị bắt đào hố. Hố không cần lớn lắm,
rộng 50, dài 50, sâu 50. Nhưng ở cái chốn này mùa hè đất đã cứng như đá
rồi, huống hồ mùa đông, còn phải đục thêm một lớp băng bên trên đi nữa.
Lấy cuốc chim bổ xuống thì cuốc văng ra, độc thấy những tia lửa toé ra chứ
có thấy tí đất nào đâu. Các phạm đứng trên hố của mình ngó quanh - chẳng
có lấy một chỗ sưởi cho ấm, mà cũng không được bỏ đi. Đành phải lấy
cuốc tiếp tục bổ vậy, chỉ có thế người mới ấm lên được.

Sukhov nhìn thấy một phạm quen trong số đó, người Viatich

[**]

, liền

mách nước:

- Sao các cậu không nhóm lấy một đống lửa để cho băng tan ra, đào có

phải dễ không.

- Chúng không cho, - gã người Viatich thở dài nói, - không cho củi.

- Thì phải kiếm chứ.

Còn Kildigs chỉ nhổ toẹt một bãi xuống đất.

- Vanhia, thử nghĩ xem, thằng đội trưởng mà khôn ngoan thì anh em

đâu phải ở ngoài trời trong ngày băng giá mà chọc ngoáy đất bằng ba cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.