MỘT NGÀY CỦA IVAN DENISOVICH - Trang 47

cuốc chim như thế này.

Kildigs chửi bới một thôi một hồi, chợt nhớ ra không được nói nhiều

ngoài trời lạnh, hắn bèn im bặt.

Hai người tiếp tục đi mãi mới đến được chỗ mấy tấm ván của kho vật

liệu bị tuyết phủ dầy.

Sukhov rất khoái làm việc cùng Kildigs, phải mỗi cái cha này không

hút thuốc, nên trong các gói đồ tiếp tế của hắn chả bao giờ có thuốc lá cả.

Và đúng là Kildigs tinh thật: hai người lật một tấm ván lên, rồi một

tấm nữa, dưới chúng quả là có một cuộn giấy dầu lợp nhà thật. Họ giở nó
ra. Bây giờ thì khênh đi thế nào đây? Lính trên các chòi gác nhìn thấy cũng
chẳng sao, các bố này chỉ quan tâm mỗi điều sao cho tù khỏi chạy trốn, còn
ở trong công trường thì cứ việc chặt hết các tấm ván ra mà làm củi cũng
được. Hoặc có đụng giám thị trại cũng cóc sợ, là vì bản thân các bố này
cũng luôn để ý kiếm các thứ cho bản thân. Còn anh em phạm thì đâu thèm
để ý. Cả các đội trưởng cũng thế. Chỉ có mấy người cần phải tránh, đó là
ông đốc công (ông này không phải tù nhân) và thằng Skuropatenko cao
ngẳng, gầy quắt. Tên này chẳng là gì hết, chỉ là một phạm bình thường,
nhưng được thuê trông coi mấy cái kho vật liệu, không để phạm lấy cắp các
thứ. Chính thằng khốn Skuropatenko này hay rình rập và tóm được anh em
nhất.

- Vanhia này, không nên khiêng ngang cuộn giấy, - Sukhov bàn, - mà

phải khiêng đứng nó lên, hai tay ôm lấy nó và đi chậm chậm thôi, lấy thân
mình che cho nó. Nhìn từ xa sẽ không thấy gì đâu.

Sáng kiến của Sukhov khá hay. Khiêng cuộn giấy thật bất tiện, và họ

không khiêng như vậy, mà ôm chặt nó vào giữa hai người, như thể có người
thứ ba, rồi bước đi. Nhìn bên cạnh chỉ thấy có hai người đi sát vào nhau
thôi.

- Sau này lão đốc công mà nhìn thấy đám giấy dầu trên cửa sổ chắc

thể nào cũng đoán ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.