cũng được một tên cần vụ kiêm tuỳ phái trông nom. Hắn được trả lương
khoán để làm những việc này. Đối với văn phòng người ta không tiếc củi.
Sukhov kẹt mở cửa ngoài, rồi đến một cửa nữa được nhồi kín chặt
bằng những sợi đay. Anh bước lẹ vào mang theo một đám hơi nước băng
giá, vội vàng sập cửa lại (kẻo lại bị la tướng lên: “Ê, đồ ngu, đóng cửa
lại!”).
Anh thấy trong phòng nóng như nhà tắm hơi vậy. Qua lớp băng chảy
trên mặt kính cửa sổ, mặt trời vui vẻ đùa nghịch, không giận dữ như ở phía
trên nhà máy điện. Và khói từ trong chiếc tẩu của Sezar nhả ra cuồn cuộn
như hương trầm trong nhà thờ. Còn lò thì cháy đỏ rực, các ngài ở đây xài
củi khiếp thật. Đến cả ống dẫn khói cũng đỏ rực.
Nóng như thế này ngồi xuống một tí là ngủ ngay.
Văn phòng chia làm hai căn. Cửa phòng của ông giám công hé mở,
tiếng ông oang oang vọng ra:
- Ta đã chi quá mức cho quỹ tiền lương và cho vật liệu xây dựng. Có
những tấm gỗ rất quý, đây tôi còn chưa nói đến những bộ ván, tù nhân đem
bổ ra chặt làm củi sưởi, thế mà các anh chẳng biết gì cả. Mấy ngày hôm
nay trời gió to như vậy mà tù nhân bốc dỡ xi măng ở cạnh kho, lại còn lấy
cáng mà khiêng xi măng đi đến cả chục mét. Xung quanh kho đâu cũng
thấy xi măng ngập đến mắt cá chân, lúc ra về áo tù không phải màu đen
nữa, mà là màu xám. Mất mát bao nhiêu các anh có biết không hả?
Chắc trưởng giám công đang họp với mấy tay quản công ở trong
phòng.
Ở góc cửa ra vào, một tay cần vụ đang ngủ gật trên chiếc ghế dài.
Cạnh hắn là Skuropachenko, B-
219, cao như cây sào và cây sào này đang uốn cong bên cửa sổ nhìn
chăm chú ra ngoài xem có ai có tha lôi gì ở nhà kho vật liệu ra không. Thế
mà bọn này vừa nẫng được một cuộn giấy dầu ở đó đấy anh giai ạ.