MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 122

lẩn nhanh vào lùm cây không để ai nhìn thấy. Đường mòn hẹp chỉ vừa bước
chân lên lỏi qua các tảng đá gốc cây, bụi rậm còn động sương mù dày đặc.
Đi chừng nửa giờ thì mở ra trước mắt ông một khoảng trời thoáng đãng
ngập nắng, đó là khu nương rãy của đồng bào, vẫn còn sót lại những gốc rạ
vụ gặt trước. Thoạt nhìn, đã thấy trên đỉnh rãy có cái chòi chênh vênh, mái
lớp cỏ tranh, vách nứa, ông Nhị Nguyễn liền hôi hả trèo ngược một đoạn
sườn đồi. Đúng dưới chân chòi, ông ngửa mặt gọi:
- Xão Xọi ơi!

Không có tiếng thưa. Lại gọi lần nữa. Không phản hồi. Bậc lên chòi gần
như thẳng đúng là một thân cây được đẽo thành những bậc , bên cạnh có
tay vịn, cái chòi rung rinh theo nhịp chân bước. Ông nho đầu nhìn vào Xão
Xọi đang ngồi bó gối, thu lu ở góc chòi, mái tóc dày xoã trùm ra phía trước
che kín hết váy.
- Xão Xọi! Ông khẽ gọi lần nữa.

Nàng vẫn không nhúc nhích. Ông lên sàn nứa mấy bước đến bên cúi xuống
lay vào vai nàng. Ngửng đầu, mắt Xão Xọi đỏ hoe. Rồi nàng vụt đứng dậy
ôm ghìm gục vào vai ông nức nở. Cứ thế nàng khóc như mưa như gió, khóc
cho thoả cơn hờn dỗi tấm tức suốt đem qua. Ông chỉ còn biết đứng ngây cứ
để cho nước mắt nàng nhỏ xuống đẫm vai mình đến khi thôi khóc, chỉ thỉnh
thoảng nấc lên vài tiếng nàng buông tay lùi lại một chút, ngước đôi mắt nai
xoáy vào ông, hỏi:
- Em đáng khinh lắm phải không?
- Không, không.

Lúc đó ông chẳng thể tìm được lời nào thích hợp để an ủi để nói lên nỗi
lòng mình. Vậy mà chỉ một tiếng “không” như thế cũng đủ làm tan biến
cơn hờn cùng nỗi mặc cảm của nàng. Và không gì có thể cản nổi vòng tay
nàng choàng lấy.

Ông xiết chặt đắm đuối. Giờ đây ông hoàn toàn là của nàng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.