MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 124

đó khoả thân trắng ngần, tóc mun xoã trước bộ ngực tròn căng vẫn để lọ
đôi núm nhỏ cao màu cánh sen. Ông khẽ khàng rụt tay mình ra và quờ lại
cái túi dết vừa bị “hắt hủi” cho nàng gối.

Nhưng chính cái túi dết dưới đầu nàng lại nhắc nhở ông về một điều hệ
trọng giúp mang lý tri trở lại sau thời khắc diễn ra như một giấc mơ, mà
nào có ai biết trước được lúc ngủ sẽ mơ gì, là lành hay dữ.

Xão Xọi tỉnh dậy lúc quá trưa. Vừa mở mắt nàng đã nhoẻn miệng cười hồn
nhiên như đưa trẻ no sữa, khi thấy ông đang lơ đãng tựa lưng vào vách nhìn
ra khoảng trời xa, thì hỏi:
- Anh nghĩ gì vậy?
Ông nhẹ nhàng đưa quần áo cho nàng mặc lại rồi bảo ngồi bên có chuyện
muốn nói. Nàng ngoan ngoãn làm theo.
- Xão Xọi à - ông chậm rãi - Anh còn đang làm nhàm vụ, không thể lúc nào
cũng gần em được đâu.
- Nhưng anh là chồng em! - Xão Xọi ngắt lời bướng bỉnh.
Ông gật đầu, quàng tay lên bờ vai nhỏ nhắn của nắng nói tiếp:
- Anh vẫn phải đi chiến đấu đến khi giải phóng toàn cao nguyên này.
- Em đi theo anh. Làm gì cùng được mà.
- Không được. Em phải ở nhà trông mẹ chứ.
Gương mặt đang ngời ngời hạnh phúc của nàng bỗng xịu xuống, rồi nàng
ngả đâu vào ngực ông nói nhỏ:
- Anh đừng bỏ em đấy. Anh thề đi.
Ông khẽ xiết tay vào bờ vai nàng cử chỉ như thay cho lời thề thốt, rồi ông
quay hẳn người nhìn thẳng vào mặt nàng nói:
- Em có biết anh đã phạm vào kỷ luật của quân tình nguyện không?
Đôi mắt của con nai vàng bỗng trở nên ngơ ngác chưa hiểu hết câu ông vừa
nói nhưng lại linh cảm được hẳn đó là điều hệ trọng lắm. Nàng hỏi lại:
- Kỷ luật gì hở anh?
Ông cười trả lời.
- Trong khi làm nhiệm vụ không được…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.