MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 125

- Em hiểu rồi - Nàng nhoẻn cười cắt lời - Nhưng mà em yêu anh anh là
chồng em cơ mà.
- Chính thế mới phạm.
- Có việc gì không anh?
- Kỷ luật nặng đấy. Bị đuổi về nước. Không được làm nhiệm vụ nữa.
Xão Xọi vội thoắt khỏi vòng tay xoay hẳn người nhìn thẳng vào mặt ông
mà bảo:
- Không! Em sẽ gặp chỉ huy của anh. Anh là chồng em rồi mà sao đuổi
được? Có bao nhiêu bộ đội Pa thét có vợ ở nhà đấy thôi!
- Đúng vậy - ông Nhị Nguyễn muốn xoa dịu nỗi lo lắng của nàng - Nhưng
anh là quân tình nguyện có khác bộ đội Pa Thét đấy.
- Người Việt Nam lấy vợ Lào được chứ! - Xão Xọi quả quyết.
- Được. Nhưng anh là bộ đội. Kỷ luật không cho phép như vậy chỉ khi đã ra
khỏi quân ngũ.
Nàng ngồi thừ một lúc, nhìn ông bỗng oà khác như con trẻ. Ông vội kéo
nàng lại gần vỗ về:
- Thế nên anh mới bàn với em việc này. Em nghe anh thì mọi chuyện sẽ
không có gì nghiếm trọng cả. Được không?
- Anh nói đi. - Nàng lại gục đầu vào ngực ông vẫn còn giấm dứt khóc.
- Trước mắt anh chưa thể làm chồng em được - ông nói - Coi như giữa em
và anh chưa có chuyện gì.
- Anh là chồng em rồi mà? - Xão Xọi tỏ ra không hiểu lời ông vừa nói.
- Đúng rồi. Nhưng nếu ra công khai anh bị ra khỏi quân ngũ ngay bị đuổi.
Nàng lại cắt lời:
- Anh ơi, sao anh sợ bị đuổi về thế? Bị đuổi vẫn có em làm vợ anh cơ mà.
- Anh không sợ bị đuổi, nhưng anh sợ bị mất danh dự.
- Danh dự là cái gì mà ghê thế hở anh? - Nàng lại hỏi có thể đây là lần đầu
tiên nàng nghe đến câu ấy và vì câu ấy mà nàng có thể mắt người mình đã
gửi gấm cả cuộc đời. Nàng lẩm bẩm - Danh dự.
- Nói ngắn gọn để em hiểu. Giống như việc em bị xỉ nhục bị mắng ấy, em
đã bị thế chưa?
- Em vẫn bị mẹ mắng lúc em làm điều gì sai. Em thấy bình thường thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.