Ngọn gió nào lạ nhỉ thổi hồn nhau…
P.Q. Đ.
Ông Nhị Nguyễn là một trung tá về hưu 85 tuổi. Lạ là càng về già ông như
trẻ ra, những năm gần đây chưa ai đoán đúng tuổi ông cả. Dáng thanh thanh
đi lại nhanh nhẹn, tóc mới lốm đốm bạc, da mặt đỏ au chưa một nốt ruồi và
chiều nào đúng vào giờ ấy ông đạp xe đi đánh cầu lông. Ai mới gặp cũng
bảo cái số ông sướng và đều muốn ông chia xẻ bi quyết kéo dài tuổi xuân,
ông thường cười đưa ra lời khuyên: đơn giản mọi chuyện phức tạp. Không
nghĩ ác. Có vậy!
Sắp đến kỷ niệm 55 năm sư đoàn Trường Kỳ, ông trong số những cán bộ
hiếm hoi còn sót lại từ buổi đầu đơn vị ra đời, ban tổ chức năm làn bảy lượt
mời ông tham gia vào nội dung cuốn sử truyền thống. Cái ngày lĩnh sổ hưu,
một nhát là ông về luôn bên bà xã, không so đo, cấn cái.. Và ông còn chế ra
một câu châm ngôn sống thi thoảng vẫn hay đọc cho bạn hữu nghe: sông vô
tư, ăn từ từ, đi đột ngột. Nay nhận lời với đơn vị là phải mệt óc, mẹt sức,
sao mà vô tư được! Nhưng ông có tính cả nể, thấy các chú sư trưởng chính
uỷ khoản nài mãi mà phải gật. Sư đoàn liền cử một trợ lý tuyến huấn đến,
mang theo cái máy ghi âm to đùng băng cối ghi lại lời ông về các sự kiện
thời chống Pháp, chống Mỹ ông đành hẹn làm việc ba buổi, mỗi buổi một
tiếng Buổi đầu, buổi thứ hai suôn sẻ, ông vẫn giữ đúng nếp, xong việc ăn
uống nghỉ ngơi chiều xách xe đến sân chơi liền. Buổi thư ba mới được
khoảng nửa giờ, ông bỗng thấy đầu ong ong, ngực trâi thì nhoi nhói. Lâu