MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 6

lâu mới thấy cảm giác ớn như thế. Cậu trợ lý tuyên huấn bảo, hôm nay kết
thúc sớm, cháu cũng hòm hòm tư liệu rồi, giọng bác nghe cứ yêu yếu thế
nào ấy. Giá mà cậu ta báo đông thêm cho ông biêt một điều khác thường
nữa, là chợt thấy mồm ông meo méo thì có thể mọi chuyện đã khác. Song
do non kinh nghiệm, cậu ta cứ tưởng mình ngồi nhìn nghiêng nên thấy
mồm ông hơi bị lệch như vậy. Thực ra đó là dấu hiệu nghiệt nghèo nhất của
tuổi già, khi hệ tim mạch đã quá xuống cấp cơn lụt não sẽ xảy ra ngay sau
đó nếu không được cấp cứu kịp thời.


Nhưng với mỗi đời người làm gì có “giá mà” bởi đây là định mệnh, định
mệnh chẳng đã nằm ngay trong tâm nguyện “đi đột ngôt” của ông đấy thôi!
Sau lúc cậu trợ lý về không lâu cuộc đời ông bất ngờ lất sang trang mới,
trang cuối ngắn ngủi mà bi thảm, thân thể đóng khuôn vào cái giường thép
nâng hạ được trước khi đông khuôn vĩnh viễn, hạ thổ trong cỗ áo gỗ.


Ông Nhị Nguyễn nằm thiêm thiếp, bất động hàng tháng. Các giáo sư , bác
sĩ liên tục hội chẩn đưa ra những quyết định dù là trúng cả thì cũng chỉ có
thể giúp cho linh hồn ông không rời khỏi thẻ xác ngay trong thời điểm một
đoạn mạch của não bộ phụt đứt, tưới đám máu ra xung quanh. Máy đo nhịp
tim, đo huyết áp ở đầu giường ông vẫn liên tục vẽ biểu đồ thăng giáng xanh
lét. Thế nghĩa là ông vẫn sống dù toàn thân đã thành khối bê tông cứng
ngắc, phải tiếp năng lượng bằng cái ống nhựa nhỏ luồn qua thực quản.
Ngày ngày vợ con và người giúp việc tất bật việc bơm thức ăn nước uống
và lâu rửa khi ông bài tiết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.