MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 91

không sớm đâu.
- Tôi biết đây cũng là nhiệm vụ. Tôi đã nghĩ kỹ chuyến này rồi huynh
trưởng ạ!
- Nếu không thích học cậu có thể về trở về cương vị cũ vốn quen thuộc mà!
Bên đài vẫn khuyết chân phó giám đốc kỹ thuật. Vào quân đội phải học lại
từ đầu đấy. Ra trận càng cần kỹ năng chiến đấu chứ.
- Tôi biết điều ấy. Thú thực với huynh trưởng tổn thất vừa qua vẫn ám ảnh
ghê gớm. Ra trận là cách để giải toả tinh thần tốt nhất.

Huynh trưởng yên lặng giây lát, đôi mắt tinh tường của ông lại nhìn về phía
cửa những quả đồi nhập nhô đang có đường viền nắng sớm mai, rồi ông
nhẹ nhàng chậm rãi nói:

- Tôi cùng đau xót lắm khi được tin tàu chìm, anh em hy sinh và lúc đầu
còn nghĩ có cả cậu cùng trong số đó nữa kia. Chiến tranh là một mất một
còn. Không tránh được rủi ro mà lần này thực sự là trắng tay. Cậu đã xem
cuốn “Chiến bại” của nhà văn Nga Fadeev chưa? Kẻ chiến bại phải biết
chấp nhận và vượt lên làm lại. Tất cả mọi chuyện của cậu khi sang bên
Thái, chuẩn bị về rồi sống sót vào tù, cơ sở đều có báo cáo. Không ai nghi
ngờ sự tận tụy kiên tâm của cậu với đảng, với tổ quốc. Việc dành suất học
bổng Joliot Curie cùng nên ngầm hiểu đó là sự tri ân cho những cống hiến
tinh thần dũng cảm kiên cường trong thời gian qua của cậu đây. Thôi cậu
về suy nghĩ thêm. Nếu cứ nhất định nhập ngũ thì tôi sẽ bảo quan lực biên
chế vào đơn vị thích hợp. Cậu đã học ở trường quân chính hồi trước rồi, coi
như đã có những kiến thức cơ bản về quân sự, lại đã có cương vị công tác,
thể nào cũng sẽ làm cán bộ chỉ huy ngay, đại đội trưởng hay tiểu đoàn phó
gì đó.

Thế là cuối năm năm mốt, ông Nhị Nguyễn nhập ngũ. Lúc đầu được bổ làm
trung đội trưởng, chỉ một thời gian ngắn sau đã có quyết định lên thẳng đại
đội trưởng thuộc một tiểu đoàn dự bị của ATK.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.