MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 92

Phạm Quang Đẩu

Một ngày là mười năm

- 5 -

Khi đó, ngay từ đầu ông Nhị Nguyễn đã dị ứng với nhiệm vụ được giao gọi
là võ trang tuyên truyền gặp thẳng cấp trên ông bảo tôi tình nguyện nhập
ngũ là để được trực tiếp chiến đấu chứ đâu lại về hậu cứ sau lưng địch thế
này! Đồng chí từng làm dân vận rồi đây làm tốt là đằng khác, vị cán bộ cấp
trên nọ vốn nổi tiếng là mềm, lạt mềm buộc chặt giải thích đó là những năm
đồng chí hoạt động ở Trung Lào, Thái, rồi về Nam. Bộ. Đừng tưởng chúng
tôi ở xa, đánh giá cán bộ lơ mơ. Biết rõ gan ruột cán bộ mình quản lý cả
đây. Chẳng hạn như với đồng chí, hội đủ các đức tính cần có của người cán
bộ vũ trang tuyên truyền khi luồn sau vào hậu địch như nhẫn, nhu, cương.
Còn đồng chí nói thích đánh trực diện, nên nhớ việc này có lúc phải thẳng
thắng vỗ mặt chứ không “oong – đơ” thuyết phục suông đâu. Hiện khu vực
cao nguyên Boloven của bạn đang còn nhiều vùng trắng, cần gieo những
hạt giống đỏ như đồng chí xuống đó. Anh Bửu có gặp tôi nói nhiều về tâm
tư, nguyện vọng của đồng chí đấy. Tôi cũng biết nỗi căm quân giặc bầm
gan tím ruột của đồng chí. Nhưng trước mắt, Đảng cần đồng chí làm việc
này. Cứ thử làm một thời gian, khi có điều kiện chúng tôi có thể sẽ rút về
đơn vị chiến đấu sau. Thế nào, thông rồi chứ?

Cách nói thế vừa để thuyết phục vừa là áp đặt không thông cũng phải
thông!

Quân Pháp sau lần “úp nơm” hụt vào Việt Bắc cuối năm 1947, đã phải
chuyển chiến lược đánh nhanh thắng nhanh sang đánh lâu dài và đẩy mạnh
cái gọi là lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, dùng người Đông Dương đánh
người Đông Dương, chia rẽ khối liên minh Việt - Miên – Lào.

Do bạn yêu cầu, từ cuối năm 1947, chính phủ ta đã điều động một bộ phận
quân chủ lực cũng nhiều cán bộ cơ sở với danh nghĩa chính thức là quân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.