MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 94

thanh, ruốt cục hai làng đều bị Tây đè xẹp lép, chỉ còn biết hầm hè chờ thời
cơ là nhoi ra cắn trộm nhau. Màn đêm vừa buông, mấy anh em qua Đác
Bun thấy rào chông tua tủa, ở mặt chính diện có con đường đất đỏ chọc
thẳng vào giữa bản.

Trong ánh lửa đuốc cà boong bập bùng, các toán lính “trung cổ” rầm rập
tuần tiễu bên trong, gương mặt đằng đằng sát khí. Ông Nhị Nguyễn đang
đứng sau lùm cây gần cổng, chưa biết nên qua bản này bằng cách nào, bỗng
thấy mấy người từ xa đang tới. Người to cao đội mũ rộng vành chụp mặt đi
đầu, dừng trước cổng đang đóng chặt, rồi rút từ thắt lưng ra khẩu pạc khoọc
khua khua, nổ liền ba phát chỉ thiên, sau đó quát to:
- Trưởng bản đâu, ra nói chuyện. Quân Chính phủ Cầu đây!

Ông Nhị Nguyễn bỗng giật mình. Vậy họ cũng là đội vũ trang tuyên truyền
Việt Nam và giọng người này nghe quen quen. Trước khi rời ATK, ông đã
có mấy tháng tập trung học tiếng Lào nghe phổ biến về tình hình nhiệm vụ,
phong tục tập quân từng bộ tộc trên đất bạn. Vào giữa năm 1948, đồng chí
Phạm Văn Đồng đại diện chính phủ ta ở Nam Trung Bộ đã ký quyết định
thành lập một khu đặc biệt bổ nhiệm các đồng chí Nguyễn Chính Cầu, Trần
Công Khanh làm chính uỷ và khu trưởng, bà con hai bên đường biên tín
nhiệm bộ đội tình nguyện. Việt Nam, thường gọi bằng cái tên chung là
“Quân Chính phủ Cầu”.

Mấy người cầm đuốc có lẽ choáng sau phát súng thị uy. Họ tỏ ra bối rối,
ngơ ngác, chụm lại. Mấy phút im lặng, một người nói vọng ra:
- Xin chờ để đi gọi trưởng bản.
Lát sau một ông già tóc bạc phơ da mặt đỏ au xuất hiện, có lẽ từ bên trong
ông đã nhìn rõ vị khách cầm pạc khoọc là người quen nên giọng trở nên
thân mật:
- Xa hải xam bai đi bò? (Người anh em có khoẻ không?)
Người đội mũ rộng vành đáp lại bằng một câu chào của Nha Hởn, rồi nhét
khẩu pạc khoọc vào bao, bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.