MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 95

- Mở cửa! Có việc muốn bàn với xá hải đây?
Ông Nhị Nguyễn liền bước nhanh ra khỏi lùm cây đến bên người đội mũ
hỏi:
- Đồng chí là…
Người ấy thoáng bị bất ngờ quay lại, ánh đuốc hắt rõ khuôn mặt.
- Ô anh Đỗ Trường! - Ông Nhị Nguyễn thốt lên
Định thần giây lát, rồi Đỗ Trường choàng tay kéo ông lại gần, cũng tỏ ra
ngạc nhiên không kém:
- Nhị Nguyễn! Sao anh lại ở đây?

Trưởng bản thân ra mở cổng rào đón tất cả vào
Đỗ Trường nom đãy người oai vệ hơn hẳn hồi ở trạm Đô Lương. Anh vận
bộ quân phục xanh lá cây bó sát thân, khẩu súng ngắn trễ hông, đôi giày
đinh cao cổ nện cồm cọp bụi đỏ cuộn lên dưới chân. Cả đoàn theo ông già
đi vào trung tâm bản, đến trước một ngôi nhà sàn bề thế, ông mời mọi
người lên cầu thang. Đỗ Trường nhanh nhẹn cởi giày bước lên nhà. Chưa
ngồi nóng chỗ anh đã hất hàm nghiêm giọng nói với trưởng bản đang rối rít
giục người nhà bưng nước ra mời:
- Tôi đã nói với xá hải rồi phải dồn sức chống Pháp chứ không phải dồn sức
chống lẫn nhau thế này!
- Bản tôi mất mấy bộ chiêng ché cổ rồi đây - ông già trưởng bản mặt nhăn
nhó mệt mỏi - Nhờ bộ đội nói với bản Phắc Phai trả lại cho. Có vậy thì thôi
rào làng chống nhau.
Đỗ Trường quay sang ghé vào tai ông Nhị Nguyễn đang ngồi sát bên nói:
- Chắc anh biết cái hủ tục ở bộ tộc này rồi chứ. Đang dàn xếp, chưa ai chịu
ai. Bản nào giải quyết mềm mà không xong là tôi chơi rắn, làm cho hãi mà
phải xuống thang.
Ông Nhị Nguyễn đưa mắt tỏ ý đã biết chuyện ấy, Đỗ Trường lại quay sang
trưởng bản, bảo:
- Tôi đã thương thuyết với trưởng bản Phắc. Họ bảo cách đây mười năm
bên ông thắng sao không trả lại món đó. Tổ thiện chí cầu hoà trước đi!
Trưởng bản Đác Bun ngao ngắn lắc mái đầu bạc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.