MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 169

Lời bạt

Cuốn sách này thuộc loại văn bị cấm.

Cách đây một năm, tôi được tạo cơ hội thực hiện một bộ phim truyện.

Bởi tôi phải làm việc vất vả để chuẩn bị cho việc đó, để học cách nắm bắt
ngôn ngữ của hình ảnh, của khung cảnh, của âm thanh, của phân cảnh, tôi
đã bị cản trở trong việc viết lách. Sau đó, trước buổi quay đầu tiên, người ta
đưa cho tôi một bản hợp đồng trong đó cấm tôi không được trượt tuyết và
tập các môn thể thao bạo lực; lúc tôi ký tắt vào đó, người ta làm cho tôi hiểu
rằng tốt hơn là tôi cũng đừng viết văn, tuy rằng, đằng nào thì tôi cũng chẳng
có thời gian để viết.

Điều đó quá kích thích tôi.

Trong thời gian quay phim và dựng phim, tôi bèn tận dụng những giờ

rảnh rỗi hiếm hoi để tách ra khỏi ê kíp và viết trên mép bàn, buổi sáng trong
lúc điểm tâm, buổi tối trong phòng khách sạn, những truyện ngắn mà tôi đã
có trong đầu từ lâu. Tôi lại được cảm nhận niềm hạnh phúc của việc viết
văn lén lút, cái trò của thời niên thiếu: việc bôi đen trang giấy có lại được
phong vị của những thú vui đáng ngờ.

Thông thường, những truyện ngắn dẫn đến sự ra đời của những bộ

phim. Ở đây thì ngược lại. Không những bộ phim của tôi đã cho phép tôi
sáng tác những truyện ngắn, mà khi bộ phim đã hoàn thành, để đi ngược lại
thêm một lần nữa, tôi đã quyết định chuyển thể kịch bản gốc thành một
truyện ngắn.

Bộ phim tên là Odette Toulemonde, truyện ngắn cũng vậy. Tuy nhiên,

bất cứ ai quan tâm đến điện ảnh và văn học và làm quen với cả hai hình
thức thì cũng sẽ nhận ra trước hết là những sự khác biệt, bởi vì tôi đã tìm
cách kể lại cùng một câu chuyện bằng hai thứ ngôn ngữ, sử dụng những
phương tiện không tương đồng, những từ ngữ được dùng ở đây, những hình
ảnh sinh động được dùng trên màn ảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.