MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 48

Kẻ đột nhập

Lần này, bà đã nhìn thấy rõ bà ta! Người đàn bà đi ngang qua cuối

phòng khách, chăm chú nhìn bà với vẻ sửng sốt rồi biến mất trong bóng tối
phòng bếp.

Odile Versini do dự: bà nên đuổi theo bà ta hay ba chân bốn cẳng chạy

nhanh ra khỏi nhà?

Kẻ đột nhập này là ai? Ít nhất, đây là lần thứ ba… Những cuộc đột

nhập trước đó chớp nhoáng đến nỗi Odile cứ nghĩ là óc tưởng tượng của
mình đã chơi khăm, nhưng bây giờ, cả hai người đã có thời gian trao đổi
một cái nhìn; thậm chí bà còn có cảm giác là người đàn bà kia, khi sự bất
ngờ đã qua, đã nhăn mặt lại vì sợ hãi lúc lỉnh đi.

Không suy nghĩ thêm, Odile đi theo bà ta và gọi giật giọng:

— Dừng lại, tôi thấy bà rồi! Trốn cũng vô ích, không có lối thoát đâu.

Odile xộc vào từng phòng, buồng ngủ, bếp, toa lét, buồng tắm: không

có ai hết.

Như vậy chỉ còn lại cái tủ quần áo ở cuối hành lang.

— Ra đi! Ra đi, nếu không tôi gọi cảnh sát đấy

Không có một tiếng động nào vang lên trong tủ.

— Bà làm gì ở nhà tôi? Bà vào bằng cách nào?

Lặng ngắt như tờ.

— Được rồi, tôi đã báo trước với bà rồi đấy.

Odile đột nhiên cảm thấy hoảng sợ: người đàn bà lạ muốn gì? Cuống

cuồng, bà lùi về phía cửa ra vào, chộp lấy điện thoại, bấm, loạn xạ, số máy
của cảnh sát. “Nhanh lên, nhanh lên, bà nghĩ, mụ kia sẽ nhảy ra khỏi tủ và
tấn công mình mất thôi.” Cuối cùng, khi bà đã vượt qua được rào chắn của
những thông điệp báo đợi, giọng nói lanh lảnh của một công chức trả lời bà:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.