đuổi theo ông thầy…
Người ta bắt lại, hỏi vì sao giận giữ như thế, thì người bệnh kia nói: “Hỡi ơi, Lúc trước ta khoan
khoái vui sướng là thế nào! Trời Đất có cùng không, ta không cần biết. Bây giờ ta phải cố gắng mà nhớ
lại nào những gì đã qua cách mươi năm về trước, nào những việc được mất, vui buồn, phải quấy,
thương ghét… Nghĩ đến ngày nay, lại còn bận đến ngày mai. Ta chỉ e từ đây, có muốn được một phút
vô tâm hạnh phúc ngày xưa, liệu phải làm thế nào cho được nữa.
*******
Tử Cống nghe câu chuyện, hỏi Đức Phu tử. Ngài nói: “Người hiểu sao nổi; Hồi, nó có thể hiểu mà
thôi”.
LIỆT TỬ
(bản dịch của N-D.Cần)
*******
II. NƯỚC THU
Lúc nước thu dâng, trăm rạch đổ vào song to. Lòng song rộng cho đến đứng bờ nọ ngó bờ kia
không sao phân biệt được bò với ngựa.
Thấy vậy Hà Bá đắc ý cho cái đẹp trong thiên hạ chưa có ai hơn mình. Thuận dòng theo hướng
Đông đi tới biển Bắc, ngoảnh lại hướng Đông, không thấy mé.
Hà thần than với Hải thần rằng: “Tục ngữ nói : kẻ biết ít, cho không ai bằng mình. Lời nói ấy để
nói tôi thì phải. Tôi thường nghe chê chỗ học của Trọng Ni , nghe khinh lòng nghĩa của Bá Di mà tôi
không tin. Nay tôi thấy chỗ vô cùng của Ngài. Nếu tôi không đến thụ giáo với Ngài, thì nguy cho tôi,