MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 133

Khi lên sáu, một hôm Điểu dến bên cha anh hỏi:

Ba ơi, một trăm năng trước khi sinh ra, con ở đâu? Con sẽ ở đâu một trăm

năm sau khi con chết? Ba ơi, điều gì xảy ra cho con khi chết? Chẳng nói chẳng
rằng, người cha trẻ đá đấm vào miệng anh, làm anh gãy hai cái răng, mặt đầy
máu, và Điểu quên nỗi sợ chết. Ba tháng sau, cha anh đã dùng khẩu súng lục
của Đức từ thời đệ nhứt thế chiến bắn một viên đạn xuyên qua đầu.

“Nếu con anh chết vì thiếu chăm sóc,” Điểu lên tiếng, nhớ lại cha mình, “ít

ra anh cũng bớt sợ được một điều. Vì anh sẽ không biết làm gì nếu con anh
cũng hỏi khi nó lên sáu. Anh không thể đ thẳng tay vào miệng con mình để
làm nó quyên đi nỗi sợ chết. Dù là tạm thời.”

“Thôi đừng tự tử, anh Điểu, đống ý chứ?”

“Đừng quan tâm đến chuyện đó nữa,” Điểu đáp lại, đôi mắt dường như bắt

đầu lộ vẻ hoảng loạn của anh quay đi chỗ khác tránh xa cái nhìn từ đôi mắt đỏ
ngầu của Himiko.

Cô bạn gái quay qua Điểu như nàng đang chờ đợi sự im lặng của Himiko.

“Anh Điểu, không lẽ anh chỉ biết ngồi đó chờ con anh yếu dần vì uống nước
đường trong bệnh viện kia sao? Với một tâm trạng tự lừa dối mình, bất định,
đầy lo âu như thê ư! Và đó không phải là lý do để anh suy sụp đến thế chứ?
Nếu thế thì không phải chỉ có anh mà cả Himiko cũng sút ký đấy.”

“Nhưng tôi không thể giật lấy nó mang về nhà và giết nó được.” Điểu chống

chế.

“Ít ra bằng cách đó anh mới không tự lừa dối mình, anh phải thú nhận rằng

tay anh đã vấy chàm. Anh Điểu này, bây giờ muốn thoát khỏi tên vô lại trong
người anh thì đã quá muộn rồi, anh phải trở thành một tên vô lại vì anh muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.