MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 135

“Nhưng đó là một ngõ cụt! Xin nhường lại cho em để em tô vẽ cái tương lai

vô vọng nhất mà em có thể nghĩ đến.” Điểu tấn công lại với vẻ hài hước nhưng
cô bạn học to béo nặng nề vẫn như gạt phắt anh: “Ngay lúc này cũng đã thấy
quá rõ là anh đang đi vào ngõ cụt đấy anh Điểu ạ.”

“Nhưng việc vợ tôi sinh ra một đứa con bất bình thường là một tai nạn ngoài

ý muốn, chả có ai trong chúng tôi chịu trách nhiệm về chuyện này cả. Và tôi
chẳng phải là một tên côn đồ thô bạo đủ để vặn cổ thằng bé cho chết, cũng
chẳng phải một vị thánh đủ cương ngạnh để huy động tất cả bác sĩ cố cứu chữa
cho nó sống bết kể nó có thể trở thành một đứa bé tuyệt vọng như thế nào. Vì
vậy tất cả những gì tôi có thế làm được là cứ để yên nó ở bệnh viện chờ cho nó
yếu dần đi và chết một cách tự nhiên. Khi tất cả mọi chuyện qua đi, nếu tôi lo
âu về chuyện tự dối mình giống như con chuột cống chui tọt vào ngõ cụt sau
khi nuốt phải bả, thì tôi không thể làm gì hơn”

“Đó chính là điểm sai lầm của anh đấy anh Điểu ạ. Đáng lẽ anh phải là một

tên côn đồ vô lại hoặc là một vị thánh cương ngạnh mới phải.”

Điểu chợt bắt gặp mùi rượu thoảng trong bầu không khí có vị chua. Anh

nhìn khuôn mặt to béo của cô gái vài ngay trong ánh sáng lờ mờ, anh cũng
thấy nó đỏ bừng và co rúm lại giống như người bị viêm thần kinh mặt.

“Cô say rồi phải không, tôi vừa nhận ra...”

“Điều đó không có nghĩa là anh thoá chuyện đâu, tôi đã nói rồi mà.” Cô gái

đắc thắng lên tiếng và chẳng giấu diếm gì khi thở hắt ra một hơi bồng nặc mùi
rượu,” tuy nhiên anh có thể chối bỏ nó đấy anh Điểu ạ. Những chút gì còn sót
lại của sự tự lừa dối mình sau cái chết của thằng bé đối với anh lúc này chưa rõ
ràng lắm đâu. Anh có dám phủ nhận rằng nỗi âu lo lớn nhất của anh bây giờ là
thằng con yếu đuối của anh sẽ không chết mà lớn lên như một hạt giống
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.