MỘT NỖI ĐAU RIÊNG - Trang 137

Cảm thấy tỉnh táo sau khi tắm, Điểu nằm trần truồng trên giường. Mùi vị

của kẻ ngoài cuộc đã biến mất, chỉ còn lại mùi vị đặc biệt của ngôi nhà cũ kỹ.
Đó là cái hang của Himiko. Hẳn nàng đã chà xát mùi của cơ thể mình lên mọi
xó xỉnh để làm bằng chứng đây là lãnh địa của mình, hoặc nàng không thể
thoát khỏi sự khắc khoải, giống như một con vật bé nhỏ, mềm yếu. Điều gì có
thể giữ được Himiko? Điểu đã làm sạch mồ hôi và bây giờ mồ hôi lại toát ra
lấm tấm. Anh uể oải vào nhà bếp kiếm một chai bia ướp lạnh khác.

Một giờ sau Himiko quay về, nàng thấy Điểu lộ vẻ bực tức.

“Nó ghen đấy,” nàng nói để biện minh cho bạn.

“Ghen à?”

“Anh có tin được không? Nó là người dễ mủi lòng nhất trong bọn em.

Thường khi bọn em phải ngủ với nó cho nó đỡ tủi thân. Và chính điều này làm
cho nó tin rằng nó là bà mẹ nuôi xinh đẹp của bọn em đấy.”

Động cơ đạo đức của Điểu đã tiêu tan từ khi anh bỏ rơi đứa con tại bệnh

viện. Mối quan hệ của Himiko với cô bạn gái của nàng không gây cho anh một
ấn tượng đặc biệt nào.

“Có lẽ cô ấy nói gì ghen,” Anh lên tiếng, “nhưng không có nghĩa là những

điều cô ta nói không làm cho anh bị tổn thương.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.